Kiều Phu Của Kỷ Tướng Quân

Chương 1: CHƯƠNG 1



Ta nữ phẫn nam trang tòng quân thay phụ thân, mười hai năm chinh chiến khải hoàn.

Vốn tính giải giáp quy điền, vinh quang về chốn hương lý.

Nhưng Bệ hạ lại ban hôn ta cùng Cửu hoàng tử Tạ Huyền, phong ta làm Hoàng tử phi.

Tạ Huyền : “Đù mé. Nằm im cũng trúng đạn.”

Hắn tìm đủ mọi cách để kháng chỉ.

Nào nhảy sông, nào treo cổ, nào tuyệt thực.

Khi ta vào cung diện kiến, nghe thấy Việt Quý phi khóc lóc sướt mướt:

“Huyền nhi sớm đã tâm đầu ý hợp cùng Lâm Tiêu Tiêu, đích nữ nhà Lâm Tể tướng, Bệ hạ sao nỡ chia uyên rẽ thúy…”

“Nghe nói Kỷ tướng quân hung danh lan xa ở Lương Châu, thân thô như cây cột đình, ăn tươi nuốt sống, một quyền đánh chếc ba tráng hán! Huyền nhi thân thể mảnh mai, làm sao chịu nổi…”

Ta: “…”

Đúng là đồ tóc dài não ngắn đầu óc thiển cận!

Ngươi không biết ở Lương Châu, bổn soái ta là người trong mộng của biết bao nhiêu nữ tử sao!

1

Ta là Kỷ Thuần Hiếu, Chinh Tây Nguyên Soái của triều đình.

Mười hai năm trước, triều ta cùng Tây Lương giao chiến, mỗi nhà phải có người tòng quân.

Phụ thân tuổi cao, chân lại tật nguyền, nếu ra chiến trường, ắt hẳn đi không về.

Vì vậy ta quyết nữ phẫn nam trang, thay phụ thân tòng quân.

Ta khởi đầu chỉ là một tiểu binh, dùng mười hai năm lập chiến công, mới ngồi lên vị trí Chinh Tây Nguyên Soái.

Bao gian khổ, kể sao cho xiết.

Nay Tây Lương bại trận, hai bên ký hiệp nghị đình chiến, ước định năm mươi năm không gây binh đao.

Ta cuối cùng có thể công thành rút lui, cẩm y hồi hương.

Sau khi dẫn quân về triều, ta chủ động tâu bày thân phận nữ nhi, mong Bệ hạ phê chuẩn cho ta cởi giá về quê.

Nhưng Bệ hạ lại tứ hôn ta cùng Cửu hoàng tử Tạ Huyền, phong ta làm Hoàng tử phi.

Nghe nói sinh mẫu của Cửu hoàng tử, Việt Quý phi, là một đại mỹ nhân quốc sắc thiên hương.

Tạ Huyền giống mẹ, tuấn mỹ vô song.

Về mối hôn sự này, khụ khụ, nếu đã như vậy ta thực cũng không có ý kiến gì.

Nhưng thánh chỉ ban xuống chưa ba ngày, Tạ Huyền đã ba lần nhảy ao, hai lần treo cổ, còn tuyệt thực ba ngày ba đêm.

“…”

Nếu người ta không muốn, thôi thì đành vậy.

Xin chào. Tớ là Đồng Đồng. Đừng ăn cắp bản edit này đi đâu nhé!!!!

Từ khi ta tự vạch rõ thân phận, đã có bảy tám vị tướng lĩnh lớn nhỏ đến trước mặt tỏ tình.

Người cao, kẻ thấp, béo gầy, tuấn tú, lạnh lùng, ẻo lả, bá khí, âm nhu, si tình bệnh hoạn… đủ cả.

Ta, Kỷ Thuần Hiếu, lo gì không gả được!

Vậy nên ta vội vào cung, xin Bệ hạ thu hồi ý chỉ. Ai ngờ vừa đến cửa Ngự thư phòng, đã nghe Việt Quý phi khóc lóc:

“Bệ hạ! Huyền nhi cùng đích nữ Lâm Tiêu Tiêu, nhà Lâm Tể tướng, tâm ý tương thông… Xin Bệ hạ đừng chia rẽ đôi lứa, ép nó cưới nữ sát tinh!”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

“Hồ đồ! Kỷ Nguyên Soái là cánh tay đắc lực của trẫm, có công với xã tắc!” – Giọng Bệ hạ vang lên.

“Bệ hạ, thiếp nghe nói, nữ tướng quân ấy hung thần ác sát, thân thô kệch, ở Tây Lương ăn lông ở lỗ, một quyền đánh chếc ba tráng hán! Huyền nhi thân thể yếu đuối, làm sao đỡ nổi…”

Ta: “…”

Dù là Quý phi, ta cũng phải mắng một câu “đồ phụ nữ tóc dài, óc ngắn”!

Ta trông hung thần ác sát lắm sao?

Ở Lương Châu, ta đây chính là tình nhân trong mộng của bao thiếu nữ, đệ nhất mỹ nam tử trong thành đấy nhé!

2

Bệ hạ bị Quý phi làm phiền đến đau đầu, xoa mi tâm, nói:

“Khanh xem, đây là Kỷ Thuần Hiếu, có giống lời khanh nói không? Đừng nghe gió thổi lung lay, đồ phụ nữ tóc dài, óc ngắn!”

Chà, Bệ hạ nghĩ giống ta rồi.

Quý phi cùng Tạ Huyền rưng rưng nhìn ta.

Hai mẹ con đều tú lệ động lòng người, nhìn không ra mẹ con, mà giống đôi tỷ đệ ngốc nghếch hơn.

Hôm nay ta mặc lễ phục huyền sắc, đầu đội ngọc quan, buộc tóc cao, tuấn mỹ tiêu sái vô cùng.

Quý phi đứng dậy trước, lau nước mắt, đánh giá ta từ trên xuống dưới, nói: “Kỷ Nguyên Soái… quả thực là tuổi trẻ tài cao, phong thái đường hoàng, tuấn tú như ngọc… À không đúng, nhìn thế nào cũng không giống nữ nhi a!!”

Tạ Huyền cũng ngây người.

Ta dáng người cao gầy, mắt phượng hẹp dài, không trang điểm, mặc nam trang, người thường khó nhận ra là nữ.

“Cái này...."

Nếu ta không có dáng vẻ này, làm sao nữ phẫn nam trang suốt mười hai năm!

Bệ hạ đau đầu vì Quý phi làm ầm ĩ, xoa mi tâm, nói: “Các ngươi lui xuống trước! Trẫm còn có việc bàn với Kỷ ái khanh.”

Trước mặt ta, Quý phi không tiện nói thêm, đành kéo Tạ Huyền quỳ an, cáo lui.

Khi họ rời đi, Bệ hạ mới an ủi ta: “Lời Quý phi, chỉ là ý kiến phụ nữ hậu cung, ái khanh đừng để bụng.”

Ta cúi đầu: “Thần không dám.”

Thái giám bên cạnh Bệ hạ khẽ hắng giọng, nhỏ tiếng: “Bệ hạ, nên đổi xưng hô rồi…”

Bệ hạ ngượng ngùng mở miệng: “Ừm… Kỷ thị, sau này khanh gả cho Huyền nhi, là con dâu của trẫm, người một nhà không cần khách sáo.”

Ta nghĩ một chút, nói: “Cửu hoàng tử có người trong lòng, sao phải ép thần chen ngang? Nếu Bệ hạ không muốn thần rời kinh, thần ở lại là được.”

Trong Ngự thư phòng, tĩnh lặng như tờ.

Một lát sau, Bệ hạ thở dài: “Kỷ Thuần Hiếu, những năm qua khanh lập kỳ công, g.i.ế.c địch vô số, Tây Lương hận khanh thấu xương. Trong triều, khanh đắc tội bao người, đếm xuể sao?”

Ta cười khổ, vừa định nói, Bệ hạ đã tiếp lời:

“Chỉ có gả cho Cửu hoàng tử, mới bảo đảm khanh an toàn.”

Bệ hạ dụng tâm khiến ta cảm động, nhất thời buột miệng: “Thần cũng có thể nhập cung, làm một cung phi cũng được.”

Ít nhất sẽ không hại người khác.

Bệ hạ phun ngụm m//áu rồng, đập mạnh tay xuống bàn: “Hồ đồ! Khanh muốn, trẫm còn không thèm đó!”

Ta sờ mũi: “…”

Lời này quá tổn thương người khác rồi!


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com