Trong mắt phu thê gã bán hàng rong lại lóe ra hi vọng, đúng vậy, bọn họ là có nỗi khổ tâm.
Quyên Nhi khóc chảy nước mắt nước mũi tràn trề, nói: "Chúng ta cũng hết cách, cũng là vì hài tử, chứ chúng ta không muốn làm như vậy."
Giang Miên Miên rất muốn phỉ nhổ, con của ngươi là hài tử, hài tử người khác thì không phải sao?
Chỉ thấy a nương tán đồng gật đầu: "Ta hiểu, ta đều hiểu, ta cũng là người làm nương."
A nương tiến tới trước mặt thê tử gã bán hàng rong, nhỏ giọng nói: "Các ngươi đến huyện nha, khẳng định sẽ chết. Ta biết các ngươi không yên lòng về hài tử, ngày mai ta sẽ đi tiễn nó để cả nhà các ngươi đoàn tụ. Nghe nói nó mặc dù là đồ ngu phải uống thuốc, nhưng trắng trắng mập mập, chưa từng chịu khổ gì đúng không? Ta cũng sẽ không để nó chịu khổ, chỉ mất một chút là có thể bẻ gãy cổ của nó, để nó tới tìm các ngươi, các ngươi nhớ phải đợi nó nhé, nếu không một oa nhi như nó, trên đường đi hoàng tuyền sẽ bị lạc đường."
*
Trời tối.
Cửa nhà Giang Miên Miên lại có thêm một cái cây, một gốc là cây quạ đỏ, một gốc khác nàng vẫn chưa biết tên gì.
Lá cây rất lớn, rất dày.
Chủ một nhà Giang Trường Thiên đã về nhà.
Hắn gặp được cặp phu thê bán hàng rong tại huyện nha mới biết sự việc nhà mình suýt chút đã giải thể, tổng cộng năm người nhưng mất đi hai phần ba.
Giang Trường Thiên còn mỉm cười nhìn phu thê gã bán hàng rong, nhìn bọn họ m.á.u chảy tuôn tuôn, nghe đám người chỉ trỏ.
"Lừa đảo quá ghê tởm."
"Bắt cóc hài tử phải đánh chết."
“Hai tên lừa gạt này cũng thảm, bị thương ra nông nỗi này, đã sắp đi gặp ông bà rồi.”
...
Giang Trường Thiên cười nhạt, chăm chú nhìn, nghe.
Cho dù là ai cũng không nhìn ra, hắn là khổ chủ.
Hắn còn nhỏ giọng trò chuyện với người ta về hai tên lừa gạt này từ đâu tới, lừa như thế nào.
Nghe nói là được một đám thiếu niên hành hiệp trượng nghĩa cứu trở về.
Nếu không được cứu thì sẽ bị bán vào nhà thổ nhỉ, đáng thương quá.
Nữ hài của nhà thổ đều không được xem là người, đều là bị xem như súc sinh mà sai sử.
Tên lừa đảo nói bọn họ có nỗi khổ tâm, có một nhi tử ngốc phải uống thuốc.
Quê quán của gã bán hàng rong là huyện Hòa, thật ra không xa. Bọn họ gửi người ta chăm sóc nhi tử ngốc của gã, còn mình thế mà làm trò này ở bên ngoài.
Nào có thuốc nào đắt như vậy, chắc là bị lừa...
...
Giang Trường Thiên quay người đi.
Hắn bước nhanh về nhà.
Trên đường đi thậm chí trên khuôn mặt hắn luôn treo nụ cười, rất nhiệt tình chào hỏi người khác.
Hắn là loại người như vậy, trong lòng càng hận, nụ cười trên mặt càng ấm áp, dung mạo càng xuất sắc, ngay cả cố ý che giấu dường như cũng không che giấu được.
Hắn nghĩ, nương hắn nói không sai, hắn chính là người xấu, là kẻ xấu tới tận xương tủy.
Mọi khớp xương cũng đều mang cái xấu và tàn nhẫn.
Vào thời khắc muốn nổi điên sẽ giống hiện tại.
TBC
Trên đường về nhà hắn đi ngang qua số 44, số 45, số 46, số 47… đường phía Tây.
Bước chân không dừng lại.
Hắn như ngày thường, tiến lên phía trước, quẹo qua một ngõ cua, mua bốn cái màn thầu thịt.
Lại đi trở về.
Giống thường ngày.
Bước nhanh đi trở về nhà.
Một thư sinh gầy yếu như hắn, trên người cất màn thầu thịt, còn cất một cây đao nhọn.
Có hơi nhỏ, nhọn, rất sắc bén.
Đao là gan của hắn.
Người nhà là hồn của hắn.
...
Tốt.
Nhìn thấy Hà muội đang trồng cây.
Nhìn thấy Phong Ca Nhi rũ tay, dựa vào ghế.
Nhìn thấy Du Tỷ Nhi ôm Miên Miên.
Nhìn thấy tất cả mọi người ở đây.
Hắn chậm rãi thở phào một hơi.
Nhưng bàn tay giấu trong tay áo vẫn không khống chế được run rẩy.
Run cầm cập.
Muốn ho khan theo thói quen, nhưng không có ho ra.
Dường như mật trăn mà Hà muội cho hắn ăn có hiệu quả vô cùng tốt.
Nếu không, hắn cảm thấy, hắn sẽ không chống đỡ nổi đến lúc trở về nhà, càng đi đến gần nhà càng sợ hãi.
Sợ trong nhà không có người.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Sợ tin tức nghe được là giả, kẻ lừa đảo sớm đã bán người đi rồi.
Lúc này tuy đã nhìn thấy cả nhà đều ở đây, nhưng hắn vẫn không thể ngừng run rẩy.
Cảm nhận được trọng lượng rất nhẹ trong ngực, mềm nhũn, mùi sữa, sau cùng hắn mới thở dài một hơi.
Không phải là mơ.
Người nhà của hắn đều ở đây.
...
Bữa tối, ăn xong một bữa cơm no phong phú, thịt khô không biết tên (thịt trăn), rau khô luộc và lương thực phụ cộng thêm màn thầu thịt.
Giang Miên Miên kinh hồn một ngày đã có thể lặng lẽ thêm nguyên liệu cho người nhà.
Hoàn cảnh sinh tồn này quá gian khổ, nàng bức thiết muốn nâng cao tố chất thân thể mỗi người.
Không cầu đại phú đại quý, nhưng cầu sống sót.
Cả nhà ăn rất ngon, tưởng rằng là mùi thơm của thịt, lại thêm có màn thầu thịt, sao lại không ngon.
Giang Du ăn ngon nhất, vừa ăn còn vừa lau nước mắt, nàng ấy nghĩ, lỡ đâu nàng ấy thật sự bị bán, khẳng định sẽ không ăn được canh thịt và màn thầu thịt ngon như vậy.
Giang Phong ăn rất ngon, vùi đầu ăn, một cánh tay còn rũ xuống, không dám nhìn cha nương, không biết giải thích chuyện đi ra ngoài thành mai phục thế nào.
Giang Trường Thiên ăn rất chuyên tâm, ăn từng miếng một, dù đang ăn rau dại canh thịt thì vẫn tạo cảm giác nho nhã.
Tần Lạc Hà ăn rất nhiều, nàng ấy phải cho con b.ú nên nhất định phải ăn nhiều.
Đồ ăn không chỉ có thể lấp đầy dạ dày trống không, cũng có thể đền bù bất an tinh thần.
Bất cứ lúc nào, ăn no bụng trước mới có sức làm việc tiếp.
Cơm nước xong xuôi.
A nương cho Miên Miên ăn cơm.
Cha rửa chén.
Giang Tiểu Du làm vệ sinh.
Huynh trưởng đi đâu yêu cầu giúp đỡ cũng bị đẩy ra, hắn có chút hoảng.
Miên Miên uống sữa ừng ực ừng ực, giữ chặt a nương, ăn như hổ đói.
Nàng bị hù cũng rất kinh hãi.
Tã lót của nàng đã để Tiểu Hắc cắn nát, ném trên mặt đất cả đường làm ký hiệu.
A nương thật thông minh, không ngờ đã nhặt được.
Giang Miên Miên càng ỷ lại vào a nương rồi, nàng thề, lần sau a nương lại muốn đi đào rau dại, nàng có khóc lóc om sòm lăn lộn đi ị đi đái cũng phải đi theo.
Mặc dù a tỷ cũng rất tốt, nhưng đầu óc a tỷ sẽ nghe theo tiếng gọi của dạ dày...
Còn có huynh trưởng, Giang Miên Miên muốn biết nếu a nương biết huynh trưởng đi cướp bóc thì sẽ xử lý hắn thế nào.
Giang Miên Miên muốn hóng kịch vui...
Kết quả nàng uống sữa no bụng rồi sẽ không khống chế nổi mà ngủ mê man.
Thật sự, không cưỡng lại được, quá mệt mỏi, quá buồn ngủ.
Nàng ngủ thiếp đi, bắt đầu ngáy khì khì.
Đợi đến khi Giang Miên Miên lại mở mắt, phát hiện trời rất đen, cũng đã nửa đêm rồi.
Nhưng trên giường chỉ có cha, nương không ở đây.
"Ê a nha nha" (a nương a nương), nàng há mồm kêu.
Giang Trường Thiên ôm hài tử, dỗ dành: "Ban ngày a tỷ của con bị sợ hãi, hiện tại sốt nhẹ, a nương của con đang chăm sóc, một lát nữa sẽ tới."
Trong đêm tối, cha ôm nàng dịu dàng đong đưa.
Nàng cũng muốn xem a tỷ như thế nào, dù có thể chịu khổ đi nữa thì dù sao cũng chỉ là một tiểu cô nương hơn mười tuổi, ở hiện đại là học sinh tiểu học mẫu mực, khẳng định sẽ bị hoảng sợ.
"Ê a nha nha" (muốn đi thăm tỷ tỷ) Giang Miên Miên kéo tay áo của cha.
Nào ngờ Giang Trường Thiên thế mà hiểu được, hắn bọc cho tiểu khuê nữ một bộ y phục, sau đó bế nàng đi ra.
Tần Lạc Hà nhìn thấy tướng công bế khuê nữ tới, bèn đón khuê nữ vào tay, cho bú.
"Tướng công, chàng lại đi ngủ thêm một hồi. Du Tỷ Nhi không sao, chỉ hơi sốt nhẹ, chủ yếu có lẽ là nước mà gã bán hàng rong kia cho uống không sạch sẽ, lúc này đang bị tiêu chảy, đã đi rất nhiều chuyến rồi, tiểu cô nương dễ mắc cỡ, không muốn chàng thấy." Tần Lạc Hà vừa cho b.ú vừa nói.
Giang Trường Thiên ngáp một cái, nhưng không có đi ngủ, mà là đến phòng bếp nhóm lửa nấu nước.
Giang Miên Miên uống sữa, con ngươi xoay chuyển láo liên. Nàng vào hơn nửa đêm đã tỉnh hẳn, vô cùng có tinh thần, nghĩ đến a tỷ tiêu chảy, hẳn là bởi vì nàng có cho thêm nước linh tuyền vào cơm tối.
Nước linh tuyền bản tiêu chảy chỉ còn a tỷ chưa từng uống thôi.
Theo nàng quan sát, a nương sau khi uống nước linh tuyền, sức lực trở nên mạnh hơn, sữa uống ngon hơn, hình như cũng lớn hơn, sữa càng đầy đủ hơn, cái khác nàng chưa quan sát ra.
Mà huynh trưởng hẳn là sức lực cũng trở nên mạnh hơn, nếu không với dáng vẻ hung hãn của phu thê gã bán hàng rong kia, đã đánh tơi bời hoa lá các ca ca khác nhưng chỉ có huynh trưởng cầm trường mâu là đ.â.m trúng bọn họ, bọn họ đều tránh không thoát được. Huynh trưởng còn có một sự thay đổi, chính là thích xoa đầu nàng, dính nàng.
Cha sau khi uống nước linh tuyền hình như đã không ho khan, cảm thấy hình như sức lực không có mạnh hơn. Khi ôm nàng vẫn nhẹ nhàng, tay vẫn hơi lạnh, nhưng có vẻ như dung mạo lại đẹp hơn, có biến hóa rõ ràng.
Không biết a tỷ sẽ thế nào. Nàng uống sữa nhìn a tỷ khập khễnh đi tới, chân vì ngồi xổm quá lâu mà tê, người tỏa mùi thối hoắc. Nàng khi đang uống sữa còn dùng tay đẩy, không muốn để cho a tỷ tới gần.
Giang Du: ...
Vừa rồi nàng ấy thật sự nhìn thấy muội muội đang b.ú sữa trợn trắng mắt với nàng ấy, lộ ra vẻ ghét bỏ, thật!
Từ nhỏ sức khỏe của nàng ấy đã tương đối tốt, khỏe khoắn, số lần bị bệnh cũng ít, lần này xem như chịu khổ rồi. Phân ị ra thối hoắc, cảm thấy ngay cả bản thân mình cũng sắp bị mùi thối của mình làm ngất xỉu rồi, khẳng định là nước độc của gã bán hàng rong có vấn đề, đã bị thiu rồi...
Nàng ấy thề, về sau sẽ không ăn đồ không rõ nguồn gốc, nhất định sẽ chú ý, nếm thử trước rồi suy nghĩ thêm có ăn hay không.
Sắc mặt Giang Du trắng bệch, quay người lại chạy vào nhà xí...
Giang Miên Miên vô tội tiếp tục uống sữa. Nguồn gốc sữa lành mạnh và đầy đủ, uống sữa chất lượng, lớn lên cao cao.