Kiếp Trước Bi Thảm Kiếp Này Cầu Bình An

Chương 44



Đêm khuya.

Ánh nến bị thổi tắt.

Hai mắt Giang Miên Miên mở lớn, không ngủ được.

Hết cách, thời gian ngủ của trẻ con bất chợt như vậy đấy.

Muốn ngủ thì ngủ, muốn dậy thì dậy.

Nàng lăn qua lăn lại trên giường.

Nàng cảm thấy giường cực kỳ lớn, lăn qua chỗ này thì sà vào lòng a nương, lăn qua chỗ kia là lòng cha, thật thoải mái.

Cha nương có chút mệt mỏi nhưng nàng thì vẫn có tinh thần.

Lăn được một lúc cuối cùng cũng bị a nương giữ lại, ôm chặt ở trong lòng.

“Ngoan, ngày mai cha con còn phải đi làm, chúng ta đi ngủ đi được không?”

Nương hát ru dỗ nàng ngủ.

Trong đêm đen, một giai điệu không biết tên vang lên.

Giang Miên Miên thầm nghĩ có thể đây là bài ca mà a nương của a nương hát dỗ nàng ấy nhỉ.

Nàng nghiêm túc lắng nghe.

“… Cá cá… mèo ngốc… mập… cá cá… mèo ngốc… mập… Vũ… ngươi… khi nào… mới… trở về…”

Giang Miên Miên nghe hiểu được một chút, không phải cá, mèo ngốc, mập mà là Vũ, khi nào ngươi mới, trở về.

Dường như có người đang gọi ở cánh đồng bát ngát, khúc nhạc day dứt lòng người nhưng cũng du dương.

Nàng thấy ca khúc a nương ru ngủ quá bi thương, hơn nữa còn có ngữ âm, chữ mập và về không cùng một âm điệu…

Cứ nghe rồi nàng dần ngủ thiếp đi.

Giọng của a nương khiến nàng cảm thấy an tâm.

Trong lúc mơ màng, nàng nghe a nương hỏi cha: “Chàng nghĩ tên lừa đảo đó quê ở đâu?”

Cha trả lời lại một câu: “Huyện Hòa, ngủ đi.”

Cha cũng vòng tay ôm lấy.

Rơi vào mộng đẹp.



“Ò ó o o!”

“Ò ó o o!”

Tiếng gà trống gáy sáng đánh thức Giang Miên Miên đang ngủ say.

Cha nương đều đã không còn ở cạnh.

Lúc tỉnh lại, nàng có chút hoang mang, ngây ngốc, chưa kịp phản ứng lại.

Nên uống sữa trước hay đi tiểu trước…

Bỏ đi, khóc trước.

“Oa oa oa oa oa!”

Nàng gân cổ lên gào khóc.

Sau đó huynh trưởng tiến vào.

Bế bổng nàng lên.

“Không khóc, không khóc, có ca ca ở đây, có ca ca ở đây.”

Giang Phong nhẹ nhàng ôm muội muội đong đưa.

Hắn nghe thấy tiếng muội muội khóc liền chạy vội vào.

Giang Miên Miên được huynh trưởng ôm lập tức ngừng khóc.

Nàng khóc vốn là để chiếu cáo thiên hạ trẫm tỉnh rồi, mau để ý tới trẫm.

Nàng không khóc nữa, huynh trưởng lại đặt nàng xuống giường, sau đó…

Huynh trưởng sờ soạng nàng từ đầu tới đuôi một lượt!!!

Huynh trưởng là một tên biến thái!!

TBC

Giang Miên Miên cảm nhận được huynh trưởng sờ đầu nàng trước. Kiểm tra da đầu xong lại sờ xuống mặt nàng, cổ nàng, tiếp đó lại sờ cánh tay, ngón tay, bụng, chân, mắt cá chân, ngón chân nàng.

Mỗi nơi đều phải kiểm tra một lần.

Giang Miên Miên cảm giác mình như một con búp bê máy còn huynh trưởng thì đang kiểm tra từng linh kiện của nàng xem có tốt không.

Giang Phong nghiêm túc kiểm tra muội muội một lượt, phát hiện mọi thứ đều ổn. Muội muội rất hoạt bát, cũng không có dấu vết bị trúng độc. Hắn lại giúp muội muội mặc y phục vào.

Bên ngoài truyền tới tiếng kêu của nương: “Dỗ một hài tử thôi sao lại lâu tới vậy.”

“Đây, lập tức ra ngay.” Giang Phong trả lời lại.

Ngày hôm qua cánh tay Giang Phong bị đánh sưng lên. Hắn cảm giác như thể tay mình sắp gãy nhưng hắn vẫn cố chịu, không dám hé răng vì sợ cha nương lo lắng.

Tự mình lấy thuốc bôi.

Cha nói hắn đi theo học, thực ra hắn có học nhưng hắn không chịu nổi dáng vẻ vâng vâng dạ dạ của cha trước mặt người khác, cha hắn không nên như vậy.

Cha hắn luôn bị đám người kia cười nhạo, nói cha hắn là con mọt sách, không có số học hành mà mỗi ngày đều đọc viết, là đồ đần.

“Đồ đần.”

Bọn họ luôn lén gọi cha hắn là đồ đần.

Vẻ mặt lúc kêu cha hắn là Giang tiên sinh cũng tràn ngập sự trào phúng.

Hắn hiểu đạo lý đối nhân xử thế nhưng hắn không chịu nổi những thứ trần tục này dính lên người cha mình.

Hắn luôn cảm thấy cha hắn là tốt nhất, tài giỏi nhất.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Hắn không muốn đi làm với cha nhưng luôn lén lút học tập, những điều cha dạy hắn đều nhớ kỹ.

Giang Phong hiểu một ít về y lý.

Biết vết thương của mình lần này không nhẹ, sức của thê tử gã bán hàng rong kia rất mạnh. Khi cây gậy đập vào cánh tay hắn, hắn cảm giác như nghe thấy tiếng xương cốt gãy vụn.

Nhưng không ngờ chỉ ăn canh rau dại nấu thịt, ngủ qua một đêm, cánh tay của hắn đã sắp khỏi rồi, xương cốt như đã được nối lại. Bây giờ ôm Miên Miên cũng không có vấn đề gì, vết thương cũng đã giảm sưng.

Hắn càng tin rằng mình đã từng c.h.ế.t một lần. Xác thực là những thứ mà hắn nhìn thấy không phải là mơ, là trải nghiệm thật của hắn.

Hắn đã sống dậy từ địa ngục.

Nên cơ thể hắn mới thay đổi.

Sức lực mạnh hơn, hồi phục cũng nhanh hơn, có lẽ hắn đã không còn là người. Nói không chừng, hắn chính là một con quỷ oán khí cực kỳ sâu được phủ thêm một lớp da người.

Nhưng dù có vậy, hắn vẫn cảm thấy rất tốt.

Mặc kệ là người hay quỷ, chỉ cần có thể che chở được người trong nhà là tốt rồi.

Hắn mau chóng tới kiểm tra muội muội.

Hắn lo muội muội sẽ xảy ra chuyện.

Thấy nàng đưa đôi mắt bất đắc dĩ lên nhìn mình, Giang Phong khẽ bật cười thành tiếng.

Rồi vùi đầu hôn lên cái đầu mềm nhũn của nàng.

Giang Miên Miên bất đắc dĩ nhìn trời.

Huynh trưởng thích hôn đầu của nàng.

Tỷ tỷ thích hôn bụng nàng.

A nương thích hôn mặt nàng.

Còn cha… thích hôn chân nàng.

Hầy… trung tâm vũ trụ luôn là bận rộn vậy đấy.

Một ngày mới.

Cha đã đi làm.

Giang Miên Miên uống sữa, thay tã xong, sau đó ngồi trong chậu gỗ của nàng phơi mông.

Giang Du bị tiêu chảy tới hơn nửa đêm nhưng tinh thần vẫn rất tốt.

Nhưng a nương cho rằng nàng ấy vẫn còn yếu nên còn đưa cho nàng ấy một chén canh rau dại nấu thịt đặc sệt.

Nàng ấy rất vui.

Đột nhiên hiểu ra một kỹ năng mới, hóa ra chỉ cần giả vờ bệnh thì sẽ được ăn ngon.

Nàng ấy cầm chén cháo của mình, cẩn thận ăn trong một buổi sáng chứ không húp một hơi là hết. Cháo được nàng ấy ăn hệt như đang ăn kem, nàng ấy l.i.ế.m từng thìa một.

Giang Miên Miên nhìn a tỷ, cảm thấy a tỷ đáng đánh.

Toàn thân như đang tỏa ra hơi thở kiểu a nương tới đánh con, a nương mau tới đánh con đi.

Bỗng phía dưới chân núi truyền tới tiếng người nói chuyện.

Giang Miên Miên thấy a tỷ đổ hết hơn nửa chén cháo còn lại vào trong miệng. Hệt như một kẻ c.h.ế.t đói.

Cái chén kia lập tức trống không, hơn nữa còn bị l.i.ế.m sạch sẽ.

Chén không được đặt lên trên bệ đá.

Giang Miên Miên nghe thấy tiếng động, cũng chợt phản ứng lại.

Cảm thấy rất ngại, nàng đang phơi mông, không thể bị vây xem được.

Nàng dồn hết sức lực b.ú sữa sáng ngày hôm qua, “bụp” một tiếng… nàng nằm sấp xuống thành công rồi.

Cũng may a tỷ biết nàng cảm thấy ngại nên mặc quần áo vào cho nàng.

“Lạc Hà tẩu tử, Lạc Hà tẩu tử!”

Âm thanh bén nhọn quen thuộc truyền tới.

Người đến là nương A Thuý.

Nương A Thúy cầm một cái rổ trong tay, bên trong rổ có một đống rau dại, sáu quả trứng gà và một tấm vải đỏ.

Tần Lạc Hà nghe tiếng bèn đi ra, thấy người tới thì nhiệt tình chào hỏi: “Sao thẩm lại tới đây?”

Nương A Thúy đưa rổ cho Tần Lạc Hà, nói: “Tẩu tử, A Thúy nhà ta nợ A Phong nhà tẩu tử, đây là chút tấm lòng của chúng ta, nhà ta nhất quyết kêu ta mang qua.”

Tần Lạc Hà vội từ chối: “Không cần, không cần, đều là người một thôn, ai thấy cũng sẽ cứu thôi.”

Nhưng nương A Thuý kiên quyết đưa qua.

Bà ta nhìn thoáng qua Giang Du đang ngồi trên ghế nhỏ, tinh thần phấn chấn, lại nhìn qua cái chén trước mặt là biết ngay tiểu nha đầu đang ăn cơm, nhất định là do thấy bà ta nên vội vàng ăn cho xong. A Thúy nhà bà ta thì không được phấn chấn như vậy, ngủ cả đêm vẫn còn chưa dậy.

Bà ta hỏi: “Du Tỷ Nhi nhà tẩu tử ổn không? Xem khuôn mặt này có lẽ đã bị dọa sợ rồi nhỉ?”

“Cũng không hẳn, tối hôm qua bị tiêu chảy đến hơn nửa đêm. Thúy Nhi nhà thẩm ổn không?” Tần Lạc Hà hỏi.

Nương A Thúy quen thói khoe khoang: “A Thúy nhà ta ổn, không bị dọa. Con bé nói con bé nhận ra nước của người bán hàng rong có vấn đề nên không uống nhiều mấy. Chủ yếu cũng do Du Tỷ Nhi nhà tẩu tử tham ăn, nếu không thì đâu chịu khổ.”

Giang Du: … Rõ ràng A Thúy cũng uống…

Nói xong, nương A Thuý lại cảm thấy lời mình nói có chút kỳ quặc, dù sao cũng là tới nhà người ta cảm ơn.

Nhưng hết cách, miệng nàng ta chính là như vậy, hay đắc tội người khác.

Nhà nàng ta biết vậy liền gọi nàng ta, nàng ta vội vàng bỏ rổ xuống rồi rời đi.

“Ta về đây, tẩu tử, chỗ này cho Phong Ca Nhi bồi bổ cơ thể nhé, ta về đây.”

Nương A Thúy lớn giọng nói rồi chạy đi.

Giang Miên Miên nhìn rổ rau dại, trứng gà, vải đỏ trước mặt, cảm thấy hình như đại nương kia cũng không tới mức đáng ghét như vậy.

Canh trứng gà rất thơm.

Thế là Giang Miên Miên đã bị canh trứng gà đánh gục, ngủ thiếp đi…

Tần Lạc Hà mau chóng thu dọn rồi một mình đeo giỏ đi vào núi.


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com