Sơn phỉ cầm trường mâu còn quay đầu nhìn đoạn cây kia, cảm thấy dường như có gì đó sai sai, nhưng lại không nói ra được là sai ở đâu, trên mặt đất cũng không có dấu chân của gấu đen, có điều Hổ Ca nói sao thì là vậy.
Tần Lạc Hà chạy vội một đường, chạy về nhà một cách điên cuồng, bên ngoài quả nhiên quá nguy hiểm, tướng công nói rất đúng.
Lúc nàng ấy sắp đến nhà thì mới nhớ tới phải đào rau dại.
Có điều rau dại ở khu vực gần nhà đã sớm bị mọi người đào trọc rồi. Nàng ấy suy nghĩ, lại nhổ một cái cây về nhà, người nhà có vẻ rất thích ngồi hóng mát dưới táng cây. Một cây có hơi trơ trọi, trồng thêm một gốc sẽ rậm rạp hơn.
Tần Lạc Hà hì hục khiêng cây về nhà.
Nào ngờ trong nhà không có ai.
Nàng ấy đi vào trong thôn hỏi mọi người, nghe nói Du Tỷ Nhi đã bế muội muội đi với A Thúy theo gã bán hàng rong đến huyện thành lấy đồ.
Nương A Thúy đã ở cửa thôn mắng to: "Lâu vậy còn chưa trở về, nhất định là lười biếng rồi. Du Tỷ Nhi kia đã quen thói lười biếng, đừng có làm hư A Thúy nhà ta."
Tần Lạc Hà cảm thấy vô lý, Du Tỷ Nhi mặc dù tham ăn, nhưng là một đứa biết chừng mực. Hôm nay mặt trời đã ngã về Tây rồi, sao có thể vẫn chưa trở lại.
Khuê nữ nhà mình tinh khôn như khỉ, cho dù đi ra ngoài cũng sẽ canh thời gian, khẳng định sẽ chạy về nhà trước lúc nàng ấy về nhà.
Nàng ấy vội vàng về nhà, cầm trường mâu nhanh chóng đi đến huyện thành.
Trên đường đi, Tần Lạc Hà càng nghĩ càng tự trách, đều do nàng ấy, nàng ấy đã không có coi quản trong nhà cho tốt.
Tướng công đã đi làm rồi, mà mình lại làm mất Du Tỷ Nhi và Miên Miên.
Người thích oa ni như tướng công, hắn không hề ghét bỏ hài nhi sinh ra là cô nương, đối xử với mỗi hài nhi đều tốt.
Tần Lạc Hà tuy lòng nóng như lửa đốt nhưng liên tục nói với chính mình, đừng hốt hoảng, đừng hốt hoảng, hãy nghĩ tới tướng công.
Tướng công là kiểu mặc kệ gặp phải chuyện gì thì vẫn có thể lù lù bất động, giữ vững bình thản.
Nàng ấy cũng phải vững vàng, vững vàng.
Nàng ấy đi ra khỏi thôn, một đường tập trung nhìn đường.
Nhìn sơn lâm hai bên trái phải.
TBC
Nàng ấy tìm được một chỗ có thể giấu người, có người từng ngồi ở nơi này, còn để lại hai cái sọt.
Gã bán hàng rong có đồng bọn, một mình gã sẽ không thể vác ba đứa trẻ đi.
Đến một lối rẽ, một bên là vào huyện thành, một bên là ra khỏi thành.
Tần Lạc Hà không do dự, đi về hướng ra khỏi thành.
Một đường có thể nhìn thấy vết tích vết mà kiệu để lại, có quý nhân cũng ra khỏi thành, không biết liệu có gặp phải tên lừa đảo là gã bán hàng rong hay không, bọn chúng lừa hài nhi, điệu bộ khả nghi, nếu gặp phải, không biết có thể được cứu hay không.
Tần Lạc Hà chỉ có thể cố gắng nghĩ theo hướng tốt, để cho mình không đến mức quá bối rối.
Thế nhưng từ tận đáy lòng của nàng ấy đã càng ngày càng nặng nề, bởi vì nàng ấy nhìn thấy vết tích trên đường, không biết vì sao trên đường có vải rách rơi lại, nàng ấy đi khỏi đó một đoạn đã nhìn thấy, nhặt lên ngửi, kia là mùi của Miên Miên, mùi tanh sữa của hài nhi.
Sữa mà chính nàng ấy cho bú, khẳng định có thể đoán ra.
Nàng ấy không dám tưởng tượng, nghĩ không ra là tình huống gì, chỉ có thể nghĩ theo hướng tốt. Không sao, không sao hết, trên đường có vải rách từ trên người Miên Miên rơi xuống, đó là đi mà còn lưu lại ký hiệu cho mình.
Trong lòng nàng ấy phát điên, đi đi lại lại tới mức có cảm giác lóe lên tàn ảnh.
Chân trời, ráng chiều đỏ bừng.
Đỏ như là mắt của Tần Lạc Hà.
Bỗng nhiên nàng ấy nghe thấy từng tiếng vó ngựa.
Nàng ấy đứng giữa đường, không có né tránh, nàng ấy muốn cản người đang cưỡi ngựa lại, hỏi thử có thấy gã bán hàng rong hay không.
Tần Lạc Hà cầm trường mâu trong tay, đứng giữa đường.
"Xuy!"
Nơi dã ngoại không người, thông thường ngựa đều phi rất nhanh. Hơn nữa đang là chạng vạng tối, hai bên sơn lâm có phong cảnh rất đẹp.
Người đằng trước hoàn toàn không có chú ý tới giữa đường có người đang chặn đường.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Chờ thấy rồi lại hãm tốc độ của ngựa, ngựa hoảng hồn giương vó.
Người cưỡi ngựa nổi giận muốn quát lớn, sao có người nhìn thấy đội ngũ kỵ mã mà còn đứng ở giữa đường, muốn c.h.ế.t ư!
Thế nhưng ngựa nhạy cảm hơn người, cảm nhận được trên người người đằng trước này có mùi của trăn hung và gấu lớn, ngựa không chỉ hãm vó mà còn đồng loạt lui lại.
Trong lúc nhất thời người ngã ngựa đổ chạm vào đuôi nhau.
"Gặp phải cướp đường đúng không?"
Người phía sau đội ngũ ngạc nhiên nói.
Chỗ này là khu vực đã sắp đến huyện thành, ai to gan như vậy.
Mà mấy kẻ đàn đúm sau khi ra oai rồi mới bắt đầu thấy sợ, cái đầu nhỏ đã nghĩ rõ ràng mình đến đây để làm gì rồi. Mấy người như mình sẽ không muốn tới cướp đường của đội ngũ trùng trùng điệp điệp này, làm vậy là muốn c.h.ế.t rồi.
Cẩu Tử cũng nghĩ rõ ràng, hắn biết Hổ Ca căn bản là không muốn dẫn hắn đi chơi, mà là muốn cho hắn chịu chết. Nhưng không ngờ bây giờ đã sắp về đến nhà lại gặp phải cướp đường, chẳng lẽ là Hổ Ca dẫn theo người trong sơn trại đánh tới sao?
Giang Phong che chở hai muội muội, quan sát xung quanh.
Mà đôi mắt của phu thê gã bán hàng rong thoi thóp hơi sáng. Vụ này nếu thật sự có người cướp đường, bọn họ đục nước béo cò, nói không chừng có thể sống.
Đôi mắt của hai người Hà Thần và Mạnh Thiếu Hà cũng sáng lên, một đường làm bộ là con dê béo, dẫn dụ thật nhiều đạo phỉ, cũng coi như là trừ bạo an dân rồi, không ngờ trong huyện thành cũng có, quá càn rỡ, kích động quá, ngựa của bọn họ vốn tốt hơn, thế là bọn họ lập tức vọt lên trước.
Kết quả phát hiện, thế mà chỉ là một đại nương?
Một đại nương có n.g.ự.c rất lớn...
Tần Lạc Hà nhìn thấy nhiều người vậy cũng rất căng thẳng, có điều bây giờ nàng ấy không để ý tới căng thẳng nữa rồi, nàng ấy lớn tiếng hỏi: "Xin hỏi có gặp một gã bán hàng rong hay không? Gã bán hàng rong có dáng người lùn.”
Hà Thần cưỡi ngựa đến đây không ngờ sẽ có người tìm kẻ lừa đảo kia, bèn tò mò hỏi: "Ngươi là cái gì của gã bán hàng rong? Tìm gã có chuyện gì?"
Tần Lạc Hà nghe đối phương tra hỏi, trong lòng kích động: "Gã bán hàng rong kia là kẻ lừa đảo, lừa hài tử nhà ta, ta đi ra tìm hài tử."
Ánh mắt Mạnh Thiếu Hà rơi vào trường mâu của đại nương, có chút quái dị.
Nhìn đại nương đứng giữa đường một mình, mà đội ngũ hộ vệ của hắn thế mà đồng loạt cách xa một trượng ở đằng sau, trên mặt đất có dấu vết ngựa lui lại.
"Là a nương!" Thính lực của Giang Miên Miên tốt, từ đằng xa đã nghe thấy giọng của a nương, cũng ngửi thấy mùi sữa mình quen thuộc.
Nàng liều mạng hét lên: "Ê a nha nha."
Hét một lúc liền khóc: "Oa oa oa oa!"
Tần Lạc Hà cũng nghe thấy tiếng khóc của anh hài, nàng ấy không màng tra hỏi, chạy vội một đường tới giữa đội ngũ.
Thấy được Phong Nhi khắp người rướm máu, thấy được khuê nữ ngốc Du Tỷ Nhi, thấy được Miên Miên đang gào khóc.
Nước miếng trong cổ họng Tần Lạc Hà túa ra, nước mắt không ức chế được mà rơi xuống.
Nàng ấy chỉ suýt chút, chỉ suýt chút nữa thôi đã đánh mất hài tử, nàng ấy làm sao ăn nói với tướng công.
Đội ngũ thị vệ và hai thiếu niên cưỡi bảo mã kinh ngạc nhìn cảnh tượng cả nhà đoàn tụ.
Rất cảm động, nhưng vẫn có chút khó hiểu, sao đại nương này lại xông vào?
Mà hi vọng trong mắt phu thê gã bán hàng rong đã lại dập tắt.
Tần Lạc Hà ôm tiểu khuê nữ dỗ dành, Giang Miên Miên sau khi rơi vào cái ôm ấp của a nương thì thật sự vui đến phát khóc.
Thế giới bên ngoài quá nguy hiểm, về sau nàng không đi đâu hết, nàng sẽ chỉ bám dính vào người nương, người a nương rộng lớn rắn chắc, là chỗ tốt nhất.
Nàng khóc rồi ợ hơi.
Muốn uống sữa, nhưng có chút ngượng ngùng.
Tần Lạc Hà bế oa nhi, nói lời cảm tạ với hai thiếu gia dẫn đầu đội ngũ trước.
Ánh mắt nàng ấy đặt vào trên người phu thê gã bán hàng rong, Tần Lạc Hà mở miệng nói: "Nghe nói bọn họ là vì khám bệnh mua thuốc cho hài tử bị bệnh nên mới giở thủ đoạn này, đáng thương cho tấm lòng cha nương trong thiên hạ, ta có thể nói mấy câu với bọn họ?"
Đám người thấy đại nương này đang bế một oa nhi còn b.ú mẹ, hiển nhiên là vừa mới sinh hài tử không lâu, vẫn còn đang cho bú. Lúc này là lúc nữ nhân mềm lòng nhất, người ta đã sắp bán hài tử của nàng ấy rồi, nhưng nàng ấy còn nói người ta đáng thương.
Đại nương này có mặt tròn, nét mặt hiền lành, trông rất thân thiết.
Không gì là không thể.
A nương tới gần gã bán hàng rong kia, Giang Miên Miên nằm trong n.g.ự.c a nương, có chút sợ hãi, nàng bám vào người a nương, bám thật chặt, hít sâu mùi hương của a nương.