Giang Du nói lời này xong, những kẻ đàn đúm khác đều hâm mộ, hâm mộ Phong ca có muội muội tốt nhường này. Có cơ hội vẫn nhớ tới hắn. Đối với bọn họ tới nói, có thể đi theo thiếu gia có bảo mã có bảo kiếm, khẳng định tốt hơn lăn lộn lang thang trên đường.
Bọn họ ngay cả một sơn phỉ cầm chùy cũng chưa đủ trình độ.
Giang Phong bị muội muội ngốc của hắn nắm tay thật chặt. Hắn ngửa đầu, không hiểu sao đôi mắt lại ướt.
Hắn sợ hắn không ngửa đầu thì nước mắt sẽ rơi xuống.
Thiếu niên mặt chữ điền nhảy xuống ngựa, sắc mặt đã không còn đỏ thế nữa, hắn ta khách khí nói: "Vốn dĩ các ngươi đã tự cứu rồi, ta không có làm cái gì, tiện tay mà thôi, không cần khách khí."
Hắn ta nhìn hiện trường, ca ca thiếu nữ mặt tròn m.á.u me khắp người, trên trường mâu của hắn đều là máu, trên người hai kẻ lừa đảo cường tráng nằm trên đất cũng toàn là lỗ, những thiếu niên khác đều bị thương đủ chỗ.
Mặc dù trên trán của ca ca thiếu nữ có một vết sẹo, nhưng cũng không khó coi, mặt mày be bét máu, nhưng ánh mắt sáng trong, chính khí lẫm liệt. Rất có cảm giác phong cách hào hiệp mười bước g.i.ế.c một người, ngàn dặm không luyến lưu.
Nghĩ lại hắn đi ngàn dặm cứu người, có năng lực g.i.ế.c người nhưng lại nhịn xuống không giết, qua đó khiến thiếu niên mặt chữ điền rất kính nể.
Hắn ta trịnh trọng chắp tay với ca ca của nữ hài mặt tròn, nói: "Tại hạ Mạnh gia kinh thành Mạnh Thiếu Hà, Hà của Hà Bất Yểm Du. Tài võ nghệ của ngươi lợi hại, thêm một thời gian nữa, nhất định có thể đạt được thành tựu."
Một thiếu niên trên lưng ngựa khác thấy Mạnh huynh thế mà xuống ngựa hành lễ. Ngẫm đến xuất thân tướng môn của Mạnh huynh, mặc dù tâm địa quá thiện lương, nhưng ánh mắt vẫn cực tốt, trên đường đi hắn ta nhìn người cực chuẩn.
Có Mạnh huynh nói vậy, hắn ta mới phát hiện cảnh tượng trước mắt này dường như phần lớn là công lao của ca ca nữ hài này. Nếu đổi lại là mình, không có thị vệ, khẳng định không làm được.
Hắn ta cũng nhảy xuống ngựa, chắp tay hành lễ: "Tại hạ Hà gia Thanh Châu - Hà Thần."
Hai người tự giới thiệu.
Đều là hào môn sĩ tộc đương thời.
Thế nhưng ở nơi nông thôn này, mấy kẻ đàn đúm đều không hiểu.
Giang Du không hiểu, Giang Miên Miên càng không hiểu, chỉ cảm thấy cách tự giới thiệu này rất ngầu.
"Ê a nha nha." (ta là Giang gia Miên Miên… be be) nàng lớn tiếng hô.
Phu thê gã bán hàng rong nằm trên đất đau nói không ra lời.
Mấy người này sao còn chào hỏi nhau chứ, rốt cuộc có báo quan hay không đây, đau quá.
Mà Giang Phong, từ nhỏ đến lớn, có rất ít người đối đãi với hắn trịnh trọng như vậy, chẳng hạn như là hành lễ vấn an với hắn.
Mạnh Thiếu Hà cũng cười: "Hôm nay ngươi lấy núi Thanh Nguyên làm tên, ngày khác núi Thanh Nguyên lấy ngươi làm vinh."
Giang Phong cũng cười, trên mặt dẫu lấm lem m.á.u tươi nhưng không lấn át được lúm đồng tiền.
Dường như cánh tay đã không còn đau như thế nữa rồi.
Giang Phong nghĩ thầm thiếu niên mặt chữ điền này nói chuyện còn hay hơn hắn.
Hà Thần của Hà gia sĩ tộc Thanh Châu nổi tiếng từ xưa cũng cười to nói: "Vốn dĩ chúng ta muốn đi Thanh Nguyên Tự, nếu đã gặp núi Thanh Nguyên Giang Phong thì đã tìm được người hữu duyên rồi. Đi, chúng ta vào thành, phải uống một chén."
Giang Du mím môi, không biết những người này nói cái gì, thiếu niên mặt chữ điền kia rốt cuộc là đồng ý hay là không đồng ý thế? Sốt ruột!
Giang Miên Miên mở to mắt nhìn a tỷ Giang Du, cảm giác có đôi khi đầu óc của tỷ tỷ nhà mình vẫn rất thông minh, hơn nữa không hề sợ xã hội tí nào.
Trong lúc nói chuyện, dần dần có tiếng vó ngựa giục giã.
Hộ vệ của hai thiếu niên bảo mã đã theo đến rồi.
Hộ vệ dẫn đầu trước nhất hô: "Thiếu gia, thiếu gia, Thanh Nguyên Tự ngay ở trước mặt, chúng ta đi nhầm đường rồi, phải đi con đường khác."
"Không đi nữa, chúng ta vào thành."
Trời chiều chiếu rọi xuống một đám người, bọn họ đi về.
Lần đầu tiên nhóm ăn chơi được cưỡi ngựa, cái m.ô.n.g cứ uốn éo uốn éo, trên người đều có vết thương, chỉ khác là nhiều ít, nhưng trên mặt lại nở nụ cười không kìm lại được.
Lần đầu tiên làm việc tốt nhận được khen ngợi, thiếu gia bảo mã đều khen bọn họ.
Nhưng bọn họ quên mất, bọn họ đến để ăn cướp...
Rừng rậm sau lưng yên tĩnh từ đầu đến cuối.
TBC
Lúc ở chỗ rẽ đã sắp nhìn không thấy rừng rậm, Giang Phong quay đầu, nhìn thấy bên trong rừng rậm có khuôn mặt một người, người đó mỉm cười với hắn, búa lớn quơ quơ trước cổ vài cái.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Giang Phong cưỡi ngựa, hắn la lớn với sơn cốc trống trải: "Tại hạ là núi Thanh Nguyên Giang Vinh!"
Núi cao, rừng rậm, sẽ xuất hiện sương mù.
Hôm nay a nương Tần Lạc Hà vẫn muốn đi tìm một con trăn lớn tiếp.
Cho nên nàng ấy trèo non lội suối, bất tri bất giác đã đến một mảnh rừng sâu khác.
Bước chân của nàng ấy nhanh nhẹn. Nhắm chừng thời gian, còn phải trở về cho con bú.
Nàng ấy di chuyển trong rừng rậm như đi trên đất bằng, chạy đi chạy đi, chạy tới núi Thanh Nguyên.
Núi Hoa Nguyên là của nhà Triệu viên ngoại, tướng công không cho Phong nhi đi, nàng ấy cũng sợ gây phiền toái cho tướng công. Cho nên nàng ấy lựa chọn chạy xa một chút.
Phạm vi của núi Thanh Nguyên lớn hơn, trên núi còn có miếu, nàng ấy chưa từng đi bái, bởi vì nghe nói bái phật thắp hương phải trả tiền.
Chỉ là lúc a nương bị bệnh rất nặng, nàng ấy rất muốn đi cầu Bồ Tát, nhưng thực sự không có tiền, một chút tiền duy nhất phải mua thuốc cho a nương, còn phải chuẩn bị mua quan tài, cho nên không thể đi vào miếu.
Phật độ không độ đến người nghèo, bởi vì người nghèo ngay cả lộ phí bước vào miếu cũng không có.
Nàng ấy chưa từng bái Thanh Nguyên Tự, hiện tại thế mà phải đi Thanh Nguyên Tự săn trăn lớn, hoặc nhiều hoặc ít đã có phần như trong mắt không có phật, mèo chó chim rắn trong chùa miếu đều ám mùi hương hỏa.
Tần Lạc Hà chưa tới.
Cho nên đồng nghĩa là nàng ấy đã đi nhầm đường.
Nàng ấy nhìn sườn đồi đá lởm chởm, bên trên sườn đồi có một vài căn nhà xen kẽ vào nhau, cảm thấy hẳn không phải là miếu thờ.
Nghe nói miếu rất đẹp, rất giàu có, vàng óng ánh.
Nàng ấy muốn đi một vòng trước, trở về ngẫm kĩ lại nơi nào sẽ có trăn lớn.
Lúc đang đi dạo, nàng ấy tình cờ gặp bốn người.
Trong núi sâu rừng rậm này còn có người, không quen.
Một người cầm rìu, hai người cầm d.a.o bầu, một người cầm trường mâu.
Tần Lạc Hà trốn đi, không dám động đậy. Dù sao một nữ nhân đàng hoàng, đã có tướng công như nàng ấy, gặp được nam nhân khác thì không tiện lộ diện, còn trong thôn thì đều là người quen nên không sao.
Bên trong rừng sâu núi thẳm, chút cảnh giác ấy nàng ấy vẫn phải có.
Một khi nàng ấy ẩn núp thì ẩn núp rất tự nhiên, chỉ nháy mắt đã hòa làm một thể với núi rừng nơi này.
Lúc bốn người kia đến gần nàng ấy nhất, nhưng thật ra là đã cách xa mấy trượng.
Nàng ấy nhìn thấy rìu của người kia lớn hơn rìu bổ củi của nàng ấy, d.a.o bầu của hai người kia lớn hơn d.a.o bầu của nàng ấy, chỉ có trường mâu của người cầm trường mâu là không tốt bằng nàng ấy. Người cầm trường mâu giống như có chút nhạy bén, bởi vì gã ta đã nhìn về hướng của nàng ấy mấy lần.
Tần Lạc Hà nghe thấy bốn người đang nói chuyện.
"Hổ Ca, mấy đứa tay mơ có tác dụng gì."
"Chịu chết, gánh tội."
"Cảm giác lần này có chút gì đó là lạ, Hổ Ca, nếu quả thật có chuyện tốt thì nhị đương gia đã tự mình đi rồi."
"Cầu phú quý trong nguy hiểm, có thành công hay không nhìn kỹ hẵng nói."
Tần Lạc Hà nghe thấy cuộc nói chuyện của những người này, hoảng sợ tới mức bị trướng sữa, ôi nương ơi, thế mà gặp phải sơn phỉ rồi.
Sơn phỉ xuất hiện nơi này, thế thì những căn nhà nàng ấy vừa mới nhìn thấy trên sườn đồi không phải chùa miếu mà là ổ sơn phỉ.
Hú tim hú tim.
Nàng ấy núp càng kín đáo hơn, chờ mấy người kia đi xa, nàng ấy quay đầu chạy mất.
Bởi vì quá căng thẳng quá sợ hãi, lúc nàng ấy chạy trở về đã không cẩn thận đụng ngã một cái cây.
Bốn người ổ sơn phỉ ở phía sau đi bình thường, lúc đi ngang qua cái cây kia.
"Hổ Ca, cây này không hợp lý, hôm qua hình như vẫn nguyên vẹn." Sơn phỉ cầm trường mâu lấy làm lạ nói.
Hai sơn phỉ cầm d.a.o bầu cũng ngừng lại, quơ cây d.a.o bầu, cây này thô như thế, bọn họ muốn chặt thì cũng phải mất thật lâu mới có thể chặt đứt.
Hổ Ca vác rìu, đứng trước cái cây đã gãy, trầm tư ba giây, nói: "Hẳn là bị con gấu đen đụng vào, trên núi có gấu đen, có điều trước kia không đến cánh rừng này, về sau các ngươi tuần núi nhớ chú ý, đừng đụng vào con vật này, đụng vào chắc chắn sẽ phải chết.”