"Cô nương, có gì cần hỗ trợ?" Thiếu niên mặt chữ điền ghìm ngựa trước, nói với Giang Du.
Giang Du quay đầu.
Thiếu nữ mặt tròn, đôi mắt khóc tới đỏ lên, ôm hài tử quay đầu.
Nàng ấy nhìn sang hắn ta.
Chung quanh có vết máu, có sọt bị đổ xuống, những vật thường ngày rơi vãi, nhưng mà thiếu niên mặt chữ điền trên lưng ngựa bỗng đỏ mặt.
Hắn ta nghĩ, khẳng định là ánh nắng sau giờ Ngọ quá cháy bỏng.
Thiếu niên bên cạnh gõ cánh tay của hắn ta, nói: "Mạnh thiếu hiệp, lòng chân thành nhiệt tình của thiếu hiệp lại phát tác rồi, thiếu hiệp mới cứu được một nha hoàn, chọc vào một đống phiền toái."
Thiếu niên mặt chữ điền nghiêm túc nói: "Gặp chuyện bất bình rút đao tương trợ, nha hoàn kia mặc dù bán mình, thế nhưng không nên bị chủ nhân đánh chết, ta cứu là chu toàn đạo nghĩa của ta, nếu đạo nghĩa không còn thì sống làm gì!"
"Ngươi thì thành đạo nghĩa, thế nhưng ném nha hoàn kia cho ta, phiền phức."
Thiếu niên mặt chữ điền có chút ngượng ngùng, nói: "Hà huynh cao thượng."
Lúc này gã bán hàng rong bỗng nhiên cao giọng kêu cứu: "Cứu mạng với, thiếu hiệp, cứu mạng với, cứu mạng với, những người này cản đường ăn cướp, những người này là sơn phỉ, cầu thiếu hiệp giúp chúng ta báo quan, chúng ta muốn báo quan."
Giang Phong đang trói chặt gã bán hàng rong, một ngón tay lỡ chạm vào một vết thương của gã ta, m.á.u chảy như xối nước.
Mấy kẻ đàn đúm bị lời của gã bán hàng rong làm giật mình.
Trên tay bọn họ còn đang cầm vũ khí rỉ sét.
Đột nhiên nghe thấy sơn phỉ, báo quan, nhìn thấy áo giáp. Nhóm thiếu niên lang thơ thẩn cứ như đang nằm mơ, giật mình nhớ ra, rốt cuộc là mình đến để làm gì.
Bọn họ thật sự là đến để đánh kẻ ăn cướp...
Man Đầu bỗng nhiên nghĩ đến sơn phỉ bị c.h.ặ.t đ.ầ.u mà hắn nhìn thấy trong nha môn, hắn bị hù dọa ngồi sụp xuống đất.
Lúc này Giang Du bế muội muội rề rà đứng lên.
Nhìn gã bán hàng rong bị đại ca trói chặt, nàng ấy tiến lên nhấc chân đạp ngay, đạp vào mặt gã từng cú từng cú.
Dùng giày thêu mới của nàng ấy mà đạp.
Nàng ấy vừa đạp vừa mắng: "Sơn phỉ chó đẻ, cả nhà ngươi đều là sơn phỉ, gạt ta mua đường ăn, đường đâu? Đường đâu? Đường đâu?"
Giang Du vừa mắng vừa khóc, sau đó đạp trúng răng gã bán hàng rong chảy cả máu, m.á.u thấm vào giày thêu mới của nàng ấy.
Nàng ấy nhìn thấy giày thêu mới của mình lại dính máu, khóc càng lớn tiếng, gào khóc: "Sao ngươi có thể bán ta đi thế này, sao ngươi có thể không nói với a cha a nương ta, sao ngươi có thể không trả tiền, không trả tiền!"
...
Lúc trước có ngọn núi, tên là núi Thanh Nguyên.
Trên núi có tòa miếu, tên là Thanh Nguyên Tự.
Trong miếu có một bức tường vàng, sắc màu tươi tắn.
Tường vàng, cổ tháp, có một đôi giày thêu khảm trân châu đang dạo bước dưới tường.
Nàng ta rất ít khi chủ động yêu cầu cái gì, hôm nay chợt mở miệng đòi tổ mẫu đến Thanh Nguyên Tự bái phật.
Nàng ta như có cảm giác trong cõi u minh nào đó sẽ gặp được người quan trọng ở chỗ này.
Nàng ta đang bái phật, cũng là đang chờ người.
Một cảm giác khó tả.
Giống như là một cơ duyên rất quan trọng.
Cho nên khi đang đi trên đường, nàng ta không dám trì hoãn, chỉ lo lắng sẽ bỏ lỡ.
Mãi đến khi đến Thanh Nguyên Tự rồi, nàng ta mới an tâm.
Nàng ta dạo bước dưới tường, từng bước một, giày thêu còn dính một ít chấm bùn, nàng ta nhíu mày.
...
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Giày thêu của Giang Du dính m.á.u tươi.
Nàng ấy đau lòng cố gắng lau đi, khóc lớn tiếng hơn.
Giang Miên Miên nằm trong lồng n.g.ự.c tỷ tỷ, thận trọng ngoan ngoãn, không dám làm gì xấu xa nữa.
Thề rằng về sau tuyệt đối sẽ không đổi tiền riêng tỷ tỷ giấu thành đá cuội.
Các thiếu niên khác nhìn mà âu sầu trong lòng.
Cẩu Tử ở một bên khóc hu hu thành tiếng.
Hắn nhớ muội muội của hắn, muội muội của hắn nhỏ như vậy, không biết đã đi nơi nào.
Cha hắn đi lên thuyền của người ta làm việc, hi vọng có thể tìm được muội muội, về sau rơi xuống nước mà chết. Nương hắn bị bệnh, c.h.ế.t rồi, trước khi chết, mỗi ngày đều nhắc tới tên muội muội, A Phúc, A Phúc.
Thiếu nữ khóc rất lớn tiếng, nhưng đạp cũng rất dùng sức.
Thiếu niên mặt chữ điền trên lưng ngựa nghĩ, nếu người hắn ta cứu là cô nương này, hẳn là không cần làm phiền Hà huynh.
TBC
Cô nương này sẽ không bị đánh nhưng không rên một tiếng, đang sống sờ sờ bị thiếu gia ngốc kia đánh chết. Cô nương này cho dù bị đánh tới mất đi ký ức, không biết người nhà thì nàng ấy cũng sẽ phản kháng. Dù là đầu rơi m.á.u chảy.
Ngươi đánh nàng ấy một cái, nàng ấy ít nhất phải cắn ngươi một miếng. Nàng ấy ngoan cường giống như là một con ch.ó săn nhỏ.
Hắn ta muốn cứu nàng ấy.
Thiếu niên khác trên lưng ngựa lại không được tự nhiên mà hơi hơi run rẩy, loại nha đầu nông thôn này quá hung tàn, đáng sợ...
Đạp gã bán hàng rong xong, chân đạp bị đau.
Giang Du dùng tay áo lau khô nước mắt, ngửa đầu nói với người đang ngồi trên con ngựa cao to: "Những người này đều là đi theo ca ca ta tới cứu chúng ta, chúng ta bị tên lừa đảo này lừa gạt, cầu thiếu hiệp hỗ trợ báo quan, các huynh đệ ca ca ta đều bị thương rồi, có thể dẫn theo bọn ta cùng trở về hay không."
Không biết vì sao, khi tiểu cô nương hung tàn vừa rồi khóc rấm rứt tới mức mũi đỏ lên nói chuyện với mình, mặt thiếu niên mặt chữ điền đỏ lựng.
"Có thể, có thể, thị vệ nhà ta ở ngay phía sau, lập tức tới ngay, một hồi các ngươi theo chúng ta vào thành, chúng ta sẽ đi báo quan, cô nương không cần đến nha môn, ta sẽ cho người đưa cô nương về nhà trước."
Giang Miên Miên nằm trong n.g.ự.c tỷ tỷ, cũng nhìn thấy thiếu niên mặt chữ điền đang nói chuyện trên lưng ngựa.
Nghĩ thầm, người này tốt quá.
Mà cái tay không bị thương của Giang Phong thì cầm chặt trường mâu không thả.
Ánh mắt của hắn nhìn xuyên qua y phục hoa lệ của thiếu niên, nhìn mảnh rừng rậm không dời mắt.
Trong rừng rậm, cây cối rậm rạp, xen kẽ chằng chịt, một màu xanh tăm tối.
Chim chóc không bay.
Ve sầu vẫn đang kêu.
Nhóm Hổ Ca đang ở bên trong.
Tay Giang Phong nắm trường mâu, hơi run nhẹ bởi vì dùng quá sức.
A Thúy bị dội nước từ từ tỉnh lại, nhìn mọi thứ chung quanh, thấy nhiều m.á.u tươi như vậy, thấy Giang đại ca, thấy Giang Du, thân thể nàng ta mềm nhũn, lại ngất vì quá sợ.
Giang Du cột muội muội vào trong ngực, hai tay chắp lại nói với thiếu niên mặt chữ điền trên lưng ngựa: "Đa tạ thiếu hiệp, ân cứu mạng không thể báo đáp, chỉ có thể lấy thân báo đáp!"
Mặt của thiếu niên mặt chữ điền bị màu đỏ của ráng chiều chiếu vào ánh lên màu đỏ bừng.
Vẻ mặt Giang Miên Miên ngơ ngác, đây là cốt truyện gì thế? A tỷ nghe kịch nam nhiều quá rồi à?
Giang Phong m.á.u me đầy mặt, lúc này muốn gõ đầu Giang Tiểu Du.
Đồ ngốc, đầu óc gì thế này, biểu diễn trong kịch nam nghe vui tai là được rồi, nào có ai làm thật như vậy chứ?!
Hắn giật giật tay muội muội.
A Thúy bị "dọa ngất xỉu" bên trong sọt, đôi mắt của nàng ta suýt nữa đã mở ra rồi, Giang Du thật mạnh mẽ.
Một thiếu niên khác trên lưng ngựa trợn trắng mắt. Nữa, nữa, nữa rồi kìa... Đây là muốn dựa dẫm rồi.
Khuôn mặt chữ điền này của Mạnh huynh khiến cho người ta cảm thấy đáng tin, trên đường đi số người muốn báo ân đều ập tới mấy đợt rồi, hù cho Mạnh huynh chạy cả đường.
Giang Du đẩy huynh trưởng đang kéo tay nàng ấy lên trước mặt nói:
"Nhưng ta cái gì cũng không biết, hết ăn lại nằm, cha nương ta cũng lưu luyến ta, ngay cả đi phủ thành làm tỳ nữ cho nhà đại lão gia cũng không cho, cho nên ta hứa huynh trưởng cho thiếu hiệp vậy, huynh trưởng ta nói chuyện êm tai, làm việc chịu khó, tay chân lanh lẹ, người người đều thích hắn."
Trên khuôn mặt tròn nhỏ của Giang Du tỏ vẻ rất thành khẩn, nước mắt trong mắt nàng ấy còn chưa khô, vết m.á.u bên trên giày còn mới, hài tử trong n.g.ự.c đáng yêu đang mút ngón tay.
Nàng ấy thấy người mặt chữ điền là người tốt có tiền, a huynh lăn lộn trên đường sá cả ngày, không bằng lăn lộn với người này, nói không chừng có thể kiếm được chút tiền đồ. Người xưa luôn nói đi theo chó ăn phân, đi theo sói ăn thịt.