Cẩu tử cầm khảm đao, Giang Phong cầm trường mâu, Man Đầu cầm cây chùy.
Gã bán hàng rong mở miệng nói: "Các ngươi muốn tiền, chúng ta không có tiền, khôn hồn thì cút đi cho ta, ta đi đường núi nhiều năm như vậy, còn không ai có thể cướp tiền từ trong tay ta, trái lại nhiều cái mạng nằm lại dưới tay ta rồi."
Quyên nhi hung hãn không nói một lời, cầm đòn gánh bằng gỗ thô to dày cứng, cánh tay của mụ còn thô gấp đôi cánh tay của Cẩu tử.
Giang Miên Miên nằm trong sọt, há to miệng, quên cả khóc, nàng không biết đây là kiểu diễn biến thần thánh gì, nàng biết phạm vi công việc của huynh trưởng rộng lớn phong phú, không ngờ lại phong phú như vậy, ngoại trừ việc kéo khách thay cô nương, thế mà lại chặn đường cướp bóc nơi hoang dã....
Nàng không biết bây giờ nàng nên khóc, nên cười, hay nên hò hét kêu cố lên.
"Ngươi là kẻ bắt cóc, chúng ta muốn báo quan!"
Một thiếu niên đứng ở phía sau đôi chân run rẩy hét lên.
Trên tay hắn cũng cầm trường mâu, nhưng chỉ có thể coi làm gậy chống, không để chính mình ngã xuống thảm hại mà thôi.
Đám sơn tặc phía sau đều như nghe chuyện cười.
Báo quan, bắt ai?
Trong lòng Giang Phong lửa giận ngút trời, nhìn Giang Tiểu Du bị cuộn vào trong sọt, ngày thường nói nhiều như vậy, bây giờ lại như hàng hóa, bị ném vào trong sọt.
Nhìn Miên Miên đang nằm, vừa mới khóc to như thế, nhìn thấy hắn liền ngừng khóc, nhưng trong mắt vẫn ngấn lệ, nàng nhận ra ca ca, nàng có thể nhận ra hắn.
Tính cách thường ngày của Giang Phong là loại thích để người khác lao lên phía trước, hắn ở phía sau nhặt của hời.
Cho nên cả đám người tôn trọng Cẩu tử, nhưng cảm thấy quan hệ với Giang Phong rất tốt.
"Không cần báo quan, kẻ buôn người, phạt treo cổ, thấy có thể giết."
Lần này Giang Phong cầm trường mâu lao về phía trước.
Người thiếu niên lao theo.
Ba người phía sau nhắm mắt lao lên.
Bọn họ có sáu người, kẻ bắt cóc chỉ có hai nhưng lại hung hãn dị thường.
Vừa mới đối diện, Cẩu tử liền bị một chân đạp bay, mặt của Man Đầu bị cứa một đường, m.á.u tươi thịt vụn b.ắ.n tung toé.
Bọn họ từng đánh nhau, nhưng chưa từng g.i.ế.c người.
Giang Phong cũng chưa từng.
Hắn chưa từng g.i.ế.c người.
Nhưng trường mâu của hắn đã cắm chặt vào người gã bán hàng rong.
TBC
Kéo nó, mang theo cả thịt lẫn máu.
Lại cắm vào, lại kéo ra.
"Phụt phụt, phụt phụt," âm thanh vô cùng có tiết tấu.
Ban đầu không quen, không thích ứng được với cảm giác trở ngại khi trường mâu xuyên qua vải vóc, lại đ.â.m vào thịt, xuyên qua xương cốt.
Dần dần hắn liền quen với nó.
Hắn từng đi săn.
Từng dùng giáo gỗ, đầu giáo gỗ cũng nhòn nhọn.
Mỗi lần cắm xuống đều là m.á.u tươi b.ắ.n tung tóe.
Hắn cũng có bị thương, nhưng đối phương bị thương nặng hơn.
Cánh tay của hắn bị nữ nhân cầm đòn gánh gõ mạnh một cái, dường như cảm nhận được cảm giác xương bị gãy.
Hắn vẫn kiên định giữ chặt trường mâu của mình, đ.â.m chọc, đ.â.m chọc, đ.â.m chọc.
Đến cuối cùng, miệng hắn hét lên: "Không thể g.i.ế.c người, ta không thể g.i.ế.c người, ta không thể g.i.ế.c người."
Gã bán hàng rong và nữ nhân ngã xuống mặt đất, trên người xuất hiện rất nhiều lỗ thủng, vẫn luôn chảy máu, nhưng lại không chết, thiếu niên cầm trường mâu này dường như hiểu y lý huyệt vị, mỗi một lần đ.â.m giáo đều sâu như vậy, nhưng chỉ cần chếch một chút, bọn họ đều c.h.ế.t mấy trăm lần rồi.
Nhưng thiếu niên vẫn cầm một trương mâu đ.â.m xuyên qua cơ thể bọn họ......
Năm thiếu niên nằm trên mặt đất.
Bốn tên sơn tặc trong rừng rậm rạp kinh ngạc đứng lên.
Một tiếng khóc lanh lảnh làm kinh động đến Giang Phong đang điên cuồng cầm trường mâu.
Giang Phong thả trường mâu xuống, dùng sức xoa bàn tay dính m.á.u lên đám cỏ xanh bên cạnh, lau sạch sẽ, mới đi qua, ôm hài nhi đang gào khóc.
"Ca ca ở đây, ca ca ở đây, đừng sợ, đừng sợ."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
...
Tiếng kêu khóc của hài tử vô cùng chói tai.
Vang vọng rất rất xa.
Giang Miên Miên thật sự là sợ quá mà khóc.
"Hu hu hu, hu hu hu!"
Nàng khóc thở không ra hơi.
Cảnh tượng ban nãy thật sự rất đáng sợ, ban đầu là hỗn chiến, về sau chính là huynh trưởng nghiêng sang một bên đ.â.m hai người kia.
"Hu hu!" Có rất nhiều máu, có rất nhiều rất nhiều máu.
Kể cả ở kho m.á.u cũng chưa từng thấy nhiều m.á.u có sẵn như vậy...
"Ca ca ở đây, ca ca ở đây, đừng sợ, đừng sợ."
Lúc huynh trưởng cả người toàn là m.á.u bế nàng, nàng khóc càng dữ dội hơn.
Không biết là đang bình tĩnh sau cơn hú vía hay là đang cảm thấy may mắn.
Khi nàng rốt cuộc cũng được rơi vào cái ôm quen thuộc, Giang Miên Miên đã đi tiểu.
Phân, nước tiểu, rắm nhịn một quãng đường, đã vào lúc ca ca ôm nàng...
Nàng khóc lớn tiếng hơn.
Giang Phong ngửi thấy mùi hôi, khuôn mặt dính m.á.u mỉm cười.
"Giải dược!" Giang Phong một tay bế muội muội có cái m.ô.n.g đang ướt như chuột, một tay cầm trường mâu, đi đến trước mặt phu thê bán hàng rong.
Gã bán hàng rong hoảng sợ lắc đầu: "Không có giải dược, uống nhiều nước là được."
Cẩu Tử ở bên kia vội vàng đứng lên, móc túi nước trên người mình, đi đổ nước vào miệng Giang Du.
Giang Du được đổ một túi nước vào miệng, phun ra phụt phụt mấy cái, ngơ ngẩn mở mắt ra.
Giang Phong dời cái m.ô.n.g của Miên Miên đối diện với mặt Giang Tiểu Du, đưa cho nàng ấy: "Ị rồi, thay tã."
Giang Tiểu Du nhìn một vòng chung quanh, nhìn thấy A Thúy đang ở một cái sọt khác, sau đó nhìn gã bán hàng rong đang nằm trên đất và nữ nhân bên cạnh gã ta, toàn thân đang ứa máu, huynh trưởng m.á.u me khắp người ôm muội muội.
Nàng ấy “oa” lên một tiếng, bắt đầu khóc lớn.
Về sau nàng ấy sẽ không dám tham ăn nữa.
Nàng ấy vừa khóc vừa thay tã cho Miên Miên, lúc nàng ấy đi ra ngoài có cầm theo tã dự phòng.
Giang Phong móc dây thừng từ trên người ra, gọi người đến giúp đỡ trói chặt phu thê gã bán hàng rong.
Bốn sơn phỉ trong rừng rậm chưa hề đi ra, một nhóm thiếu niên sáu người, chân nam đá chân chiêu, đều bị thương không nhẹ.
Lúc này, trên đường, có hai thiếu niên cưỡi tuấn mã chạy trong bụi mù tiến đến.
Ngựa của bọn họ vô cùng tốt, thân hình cân xứng, vạm vỡ, lông bờm dưới ánh mặt trời bóng loáng chuyển đỏ, yên ngựa cũng rất hoa lệ, dây thừng treo bàn đạp cũng là ngũ sắc.
Hai thiếu niên trên ngựa lại càng đẹp hơn. Y phục bọn họ mặc không chỉ là tơ lụa, trên người còn khoác thêm giáp, là loại giáp che n.g.ự.c và bộ phận quan trọng ở chân. Bội kiếm cài bên hông thiếu niên là kiếm thật, cây kiếm có chuôi kiếm xinh đẹp, trên chuôi kiếm còn có vật trang trí, không bị rỉ sét.
Bảo mã, bảo kiếm, áo giáp.
So sánh với nhóm Giang Phong, nhóm Giang Phong nhếch nhác giống như là con chuột trong đất.
Bù xù.
Giang Du vẫn đang vừa khóc vừa thay tã cho muội muội.
Giang Miên Miên hồi hộp, sợ hãi, vừa hoảng vừa mắc cỡ… Không biết nên khóc hay nên cười.
Nhìn tỷ tỷ vừa khóc vừa nâng chân của mình lên, nàng không kìm được dùng chân cọ cọ mặt của a tỷ.
Đừng khóc mà.
Hai thiếu niên có tiền cưỡi ngựa cầm kiếm ngao du thiên nhai gặp phải tình cảnh tai nạn trước mắt, bọn họ không có cưỡi ngựa vội vàng đi mau, mà là dừng lại.
Bốn sơn phỉ trong rừng rậm nhìn thấy hai thiếu niên cưỡi ngựa đến, ánh mắt nóng rực, chuẩn bị sẵn sàng chờ tấn công, đây chính là người hôm nay bọn họ muốn chờ.
Hổ Ca nhận được tin tức có hai con dê béo đi ngang qua, có khả năng gốc gác rất lớn, có ăn hay không thì tùy gã ta.
Hổ Ca là một người cẩn thận, cho nên mới tìm kiếm mấy con nai tơ, muốn cho bọn họ thăm dò trước xem sao.
Tình trạng hiện trường rất hỗn tạp, rất thê thảm.
Nhưng có một thiếu nữ ngồi quỳ tại ven đường, đang thay tã cho một hài tử.
Cả người hài tử đó trắng tươi, mặt rất trắng, chân rất trắng, cái m.ô.n.g cũng rất trắng, con mắt ầng ậng nước mắt, giống như là một con thỏ tuyết bị hoảng sợ.