Giang Miên Miên thay tã lót, m.ô.n.g khô không khốc rúc vào trong lồng n.g.ự.c của a nương, hai tay ôm lấy "bát cơm" to đùng cố gắng b.ú sữa.
Hẳn không phải là ảo giác, buổi sáng cho a nương uống linh tuyền, lần này liền cảm thấy sữa vừa thơm vừa ngọt, đặc hơn bình thường rất nhiều, cũng không phải uống được hai ngụm liền hết, mà đến khi nàng tự nấc một cái, mới dừng ăn uống.
Đã hơn một tháng, cuối cùng cũng được uống một bữa sữa no nê, Giang Miên Miên cảm thấy mình sống lại rồi.
Chỉ hy vọng rằng lần sau nàng có thể bắt đầu khóc trước khi ngâm người trong nước tiểu.…
Uống sữa xong, nàng lại duỗi tay múc linh tuyền, nhìn linh tuyền chảy ào ạt, trước sau luôn là hình dáng như cái bát nhỏ, cũng có thể nói là cái chén nhỏ, đáy bát có một tầng mỏng, nàng uống xong lại từ từ về lại tầng đó.
Uống linh tuyền, nàng cảm thấy khứu giác của mình càng tốt hơn một chút.
Có thể ngửi thấy mùi sữa tươi trên cơ thể...…
Tần Lạc Hà nhìn tiểu nha đầu vung vẩy cánh tay, không nhịn được bật cười.
Nàng ấy đứng dậy, cơ thể thế mà không lắc lư, cảm thấy chính mình như thể đã khôi phục lại sự nhanh nhẹn trước khi sinh.
Cũng đúng, nữ nhân thôn quê, nào có yêu kiều như vậy, nàng ấy đã nghỉ ngơi được một tháng rồi.
Nàng ấy vốn dĩ là một người siêng năng, sáng sớm không chỉ thu dọn nhà cửa một phen, mọi ngóc ngách đều dọn dẹp một lần, còn một hơi chẻ hết số củi trong viện.
Chẻ củi xong, nàng ấy tự nhìn đống củi, cũng có hơi sững sờ.
Này có vẻ như sức lực hơi lớn một chút, cũng không thở gấp, chẳng lẽ là nghỉ ngơi quá tốt.
Làm việc xong, buổi sáng Tần Lạc Hà ăn một chiếc bánh bao không nhân cùng với bát nước tráng nồi, sau đó buộc một miếng vải lên người, buộc khuê nữ ở trước ngực, ra ngoài cửa.
Đây là lần đầu tiên Giang Miên Miên ra khỏi nhà, còn có chút hưng phấn, nàng hít sâu một hơi, sau đó ngửi thấy mùi của các loại phân lên men hoà quyện lại với nhau.…
Ặc, muốn nín thở cũng không kịp rồi, Giang Miên Miên chỉ có thể vùi đầu vào trong lòng a nương.
Đi một hồi lâu, mới gặp được người, xem ra vị trí nhà mình khá xa, không gần trung tâm thôn.
A nương cả chặng đường đều đang chào hỏi mọi người, nghe có người trong thôn gọi a nương là "Tần thị", cũng có người gọi "Tiểu Tần", còn có người gọi "Lạc Hà tẩu tử", "Giang gia tẩu tử" và "nương Phong nhi", cảm thấy quan hệ của a nương rất tốt.
Ở nơi đông người, mùi phân nhạt đi một chút, Giang Miên Miên tò mò nhìn trái phải, đôi mắt đen nhánh đảo quanh.
Một lão thái thái đưa tay qua sờ, nắm lấy bắp chân nhỏ của nàng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Giang Miên Miên còn bị doạ giật mình, khuôn mặt lão thái thái lam lũ, tràn đầy nếp nhăn, trông có chút đáng sợ, nhưng ánh mắt lại rất từ ái.
TBC
Bắp chân nhỏ của Giang Miên Miên bị ngón tay khô khốc nắm lấy, cũng không đá, chỉ tò mò nhìn đối phương.
Lão thái thái nhẹ nhàng véo chân của Tiểu Miên Miên nói: “Có lực, hoạt bát, là đứa có phúc.”
Tần Lạc Hà mỉm cười nói với khuê nữ: “Đây là thái thúc bà của con, thái thúc bà nói con có phúc, con chắc chắn có phúc.”
Giang Miên Miên há to miệng, ô ô a a, cả tay và chân đều đạp loạn xạ.
Không có câu nào khen nàng dễ nhìn, chẳng lẽ nàng trông rất xấu sao?
Tần thị ra cữ lần đầu tiên ôm hài nhi ra ngoài, hôm qua nghe bà mai Lục thẩm nói tiểu nha đầu của Giang gia không sống được, vừa đen vừa gầy như con chuột, cho nên mọi người đều tò mò đến xem.
Nhìn thấy tiểu nha đầu nằm trong tã quấn, đúng là có hơi đen hơi gầy, nhưng thời đại này hiếm thấy có hài nhi nào béo mập, đen gầy mới là trạng thái bình thường, trông tiểu nha đầu tinh thần hoạt bát, không khóc không náo, còn ngoan ngoãn không thôi, khiến người khác vô cùng lấy làm lạ.
Vốn dĩ nương A Thuý đang khoe khoang A Thuý nhà bà ta sắp đến phủ thành hưởng hạnh phúc, nhưng lần này sự chú ý của bà ta đã bị chuyển hướng.
Bà ta cũng đi qua nhìn một cái.
Xuỳ một tiếng, đen đen gầy gầy thì có gì hay mà nhìn.
“Chậc chậc, lời Lục thẩm bà nói đúng chẳng có thô, hài nhi này nhìn là thấy không dễ nuôi, nương Phong nhi ngươi tự mình ăn cho mập mạp, lại không chừa lại chút gì cho hài tử, hài tử gầy như gà đen, nếu lão Diệp ở phủ thành có thể nhìn trúng Du Tỷ Nhi nhà ngươi, bốc ít thuốc cho hài tử này, tốt xấu gì cũng có thể nuôi nó khoẻ mạnh một chút.”
Nương A Thuý vừa nói còn vừa chạm vào chiếc trâm bạc mới trên đầu mình.
Một chiếc trâm bạc cũ treo hai sợi tua rua, nhưng ở trong thôn cũng là hiếm có được.
Người mà nương A Thuý ghét nhất trong thôn chính là Tần thị, hai người có xích mích nhỏ, bà ta ngày nào cũng khoe khoang khuê nữ A Thuý, luôn so sánh với Giang Du, luôn nói Giang Du vừa lười biếng vừa tham ăn, nói khuê nữ A Thuý bà ta cần cù chăm lo chuyện nhà.
"Nương Thuý nhi, trâm bạc của ngươi đẹp đấy, tốn không ít tiền đi." Lão thái thái cười gượng đổi chủ đề.
Giang Miên Miên tò mò nhìn nữ nhân trước mặt, đây là nương A Thuý mà a nương nàng nói muốn đánh gãy chân, nói chuyện thật sự rất đáng ghét.
Khuôn mặt giống như còn thoa phấn, có hơi không đều, gò má rất lớn, làn da cũng xem như là trắng, nhìn có vẻ không dễ ở chung.
Vẫn là khuôn mặt to tròn của a nương nhà nàng dễ nhìn.
Giang Miên Miên vội vàng ngẩng đầu lên hít a nương một hơi.
“Này tính là thứ gì, Lục thẩm bà nói đợi sau này A Thuý nhà ta vào phủ thành, trâm bạc của phủ thành mới là đẹp. Nhà lão gia của phủ thành có đại trạch tứ tiến, các ngươi biết tứ tiến không, phòng ở của nô dịch bọn họ còn lớn hơn nhà của chúng ta, ai dô, nương Phong nhi, ta nghe Lục thẩm từng đến nhà ngươi nhìn qua, không nhìn trúng Du Tỷ Nhi nhà ngươi, nói Du Tỷ Nhi nhà người không biết nhìn sắc mặt, không giống A Thuý nhà ta, thông minh lại có bản lĩnh.”
Lần này Tần Lạc Hà lại không tức giận, mà ôm tiểu khuê nữ vào lòng nhẹ nhàng đung đưa, cười nói: “Đúng vậy, Lục thẩm bà nói cho tám mươi lượng bạc, Du Tỷ Nhi nhà chúng ta chính là có hơi ngốc, đáng tiếc quá.”