Nương A Thuý đang khoe khoang sắc mặt lập tức trở nên u ám, tám mươi lượng? Lão tú bà kia nói cho mười lượng, thế mà dám nuốt sờ sờ bảy mươi lượng, nào có lý đó!
Sắc mặt nương A Thuý lập tức thay đổi, cũng không quan tâm việc khoe khoang nữa, co cẳng chạy đến nhà Lục thẩm bà.
Muốn tính toán với bà ta.
Mọi người đi theo xem náo nhiệt.
Tần Lạc Hà ôm Giang Miên Miên nói phải mang hài nhi về nhà nấu cơm.
Không có trò vui để xem, Giang Miên Miên mơ màng muốn ngủ trong lòng a nương.
Mơ mơ màng màng cảm thấy a nương đang đi đường, nàng như thể đang ngồi trong xe buýt đi học, lắc lư càng khiến nàng chìm sâu vào giấc ngủ.
Đợi nàng lần nữa tỉnh dậy, phát hiện chính mình được đổi nằm trên lưng a nương.
A nương cầm một mảnh vải buộc lên lưng, trông còn tốt hơn thần khí địu hài nhi, rất ổn định.
Lần này động tác của a nương có hơi kịch liệt, cho nên nàng bị lắc đến mức tỉnh giấc.
A nương nhấp nhô lên xuống, như thể đang đào hố.
Mà Tiểu Miên Miên ở trên lưng đột nhiên cảm giác được m.ô.n.g hơi buồn buồn, cái miệng liền la toáng lên.
Nàng vừa la lên, dọa a nương giật mình.
Tần Lạc Hà vội vàng đặt hài nhi xuống, thấy mặt nàng nghẹn đỏ bừng, cái m.ô.n.g cong lên, liền biết nàng muốn phóng uế.
Hài tử này đúng thật là rất dễ chăm, Tần Lạc Hà ôm lấy một phần chân nàng, bắt đầu dỗ nàng phóng uế.
"Xuy xuy xuy, a nam nam, ị ra nào, xuy xuy xuy…”
Giang Miên Miên phóng uế xong, thoải mái rồi, cũng tỉnh táo, lại được a nương cõng trên lưng, tiếp tục đong đưa.
Nàng còn nghĩ rằng a nương đã về nhà, kết qua đây là đang làm ruộng sao?
Thật là chăm chỉ.
Nhìn a nương đào đất cũng rất thư thái, Giang Miên Miên không nhịn được rầm rầm rì rì khúc nhạc đệm: “Ở trong hoa viên nhỏ đào rồi lại đào… đào rồi lại đào…”
Tần Lạc Hà nghe khuê nữ ô ô oa oa kêu lên, càng đào nhanh hơn.
Nhìn thấy a nương đào một cái hố sâu lớn?
Thực sự rất sâu, đây là muốn trồng.... người sao, cao như thế này??
Sau đó thấy a nương rải cỏ mục, các loại đất mùn lên mặt trên, làm trông giống như san bằng đất, lát sau liền không khác gì với chỗ đất xung quanh.
Giang Miên Miên không khỏi nhìn trái nhìn phải, ngặt nỗi phương hướng quay đầu và thị lực đều có hạn.
Mà vừa xoay như vậy, nếu không phải nàng ngửi thấy mùi phân mà nàng vừa phóng ra, nàng thậm chí còn không nhớ cái hố mà a nương vừa đào ở đâu.
Đào hố xong, a nương cõng nàng trở về.
TBC
Cả chặng đường có trời chiều có cây cối.
Nghe miệng a nương hừ khúc ca:
“Đất vàng, cỏ xanh, A Nam nhà ta vừa béo vừa tròn, vừa béo vừa tròn...”
Giang Miên Miên không nhịn được ê a muốn hát:
"Nếu như có kiếp sau, ta muốn trên con đường ngươi phải đi qua, đào một cái hố....”
“Đất vàng, cỏ xanh, A Nam nhà ta vừa béo vừa tròn, vừa béo vừa tròn...”
Nghe giọng điệu nhẹ nhàng kéo dài của a nương.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Không có gì ngoài ý muốn, Giang Miên Miên lại ngủ thiếp đi.
Đợi nàng tỉnh lại.
Trời đã tối.
Người nằm ở trong chậu gỗ quen thuộc.
Có hơi đói.
Nàng chậm rãi đưa ngón tay vào trong miệng, bắt đầu mút ngón tay, có nước linh tuyền, cũng có chút mặn…
Mút được một lúc, m.ô.n.g lại cảm thấy buồn buồn, khuôn mặt đỏ lên, nàng muốn khóc hét lên cảnh cáo trước, kết quả cổ họng và m.ô.n.g dùng sức cùng một lúc..... thông suốt không chút cản trở.
“Oa oa oa!”
Nàng dùng tiếng khóc để che đậy âm thanh phóng uế của mình.
Tỷ tỷ Giang Du ở trước mặt nàng, che mũi nói: “Không phải nói tiểu hài tử phóng uế không thối sao, sao muội muội phóng uế lại thối như vậy!”
Mặc dù không thích, nhưng nàng ấy vẫn nhanh nhẹn đổi túi phân.
Giang Miên Miên vẻ mặt vô tội, cũng bị thối đến bối rối.
Giang Miên Miên cảm thấy hai chân mình bị giơ lên, tỷ tỷ rất cẩn thận, lau nhẹ nhàng hơn a nương.
Lau xong cũng m.ô.n.g cũng không cảm thấy dính, hẳn là đã lau rất sạch.
Tiểu Miên Miên được lau khô sạch lại mút ngón tay một hồi, ngón tay thế mà càng mặn hơn? Chụt chụt chụt!
A nương cuối cùng cũng xuất hiện, nàng thoả mãn kéo lấy kho lương thực của mình, khẩu phần ăn hôm nay dồi dào hơn, (phân cũng nhiều hơn), vui vẻ trở lại, văn xong liền nhịn không đường há miệng cười.
Nàng không khống chế được biểu cảm của mình, cứ cười ngu ngơ.
Hôm nay ra ngoài thổi gió ngắm nhìn thế giới, lúc này có chút tinh thần, cũng muốn hóng chuyện từ phụ mẫu, chuyện gì xảy ra sau khi mất số dược liệu kia, chờ rồi đợi, chờ mãi đến khi ngủ thiếp đi, cũng không nghe được gì.
Một phóng lần uế, thực sự trơn tru, lại qua một ngày.
Sáng sớm có người gõ cửa.
“Nương Phong nhi, có ở nhà không?”
Một đại nương, tay cầm một nắm rau dại, dựa vào cửa.
A nương ôm nàng cũng dựa vào cửa.
Giang Miên Miên nằm trong lòng a nương, đồng thời cũng tìm được tư thế thoải mái.
“Nghe nói chưa? Lục thẩm bà hôm qua đi nhà xí, bị gãy chân, không biết tiểu tử nghịch ngợm nào lại đào một cái hố lớn trên đường.”
Giang Miên Miên nghe thấy a nương vẻ ngạc nhiên hỏi: “Không phải Lục thẩm bà nói bồn phân nhà bà ta làm bằng gỗ đàn hương cũ sao, sao lại còn ra ngoài phóng uế?”
“Ai mà biết được chứ, thần kỳ nhất chính là, Lục thẩm bà không phải là đi nhà xí của nhà mình, mà là nhà xí của nhà lão Lưu đầu, ngươi nói có kỳ lạ hay không.”
Sau đó liền thấy khuôn mặt tròn trịa của a nương trở nên sinh động, mở to mắt nhỏ giọng nói: “Có chuyện gì vậy? Di nó, di kể chi tiết cho ta nghe, ta có dư thời gian....”
“Nương A Thuý không biết nghe ai nói làm nha hoàn cho phủ thành lão gia là tám mươi lương bạc, Lục thẩm bà thế mà chỉ đưa mười lượng, muốn tham bảy mươi lượng, đến tận cửa, ngươi biết đấy, cái miệng kia của nương A Thuý, mắng khó nghe cỡ nào, làm ầm ĩ ở nhà Lục thẩm bà cả chiều, kết quả buổi tối Lục thẩm bà gãy chân, Lục thẩm bà sai người nâng mình đến nhà nương A Thuý, ầm ĩ đến mức không can ra được....”
Thân thể Giang Miên Miên lắc lư theo nhịp gật đầu của a nương nàng.
Mẫu nữ hai người đều mang vẻ mặt nghiêm túc mà hóng chuyện.
Giang Miên Miên nghe đến thỏa mãn, đói bụng rồi, muốn uống sữa, bắt đầu la lên.
Uống no sữa hai ngày, cảm thấy cả người dồi dào sức mạnh.
"Nha đầu này khóc to quá, ngươi cho nó ăn trước đi, ta thuận đường tới hái rau, còn phải về nhà nấu cơm." Đại nương cầm rau tám chuyện thoả thuê xong liền rời đi.
Giang Miên Miên dẩu m.ô.n.g chuẩn bị dùng hết toàn lực ăn cơm