Kiếp Trước Bi Thảm Kiếp Này Cầu Bình An

Chương 3



Ngày hôm sau.

Trời còn chưa sáng, côn trùng đều còn đang ngủ, giọt sương còn chưa ngưng tụ.

Cha Giang Miên Miên, lão nhị Giang gia, Giang Trường Thiên liền đi làm việc.

Giang Miên Miên được bọc lại giống như là cái bánh chưng, mơ hồ mở to mắt nhìn cha nàng.

Mặc dù đen sì, nhưng nàng lại có thể thấy rõ.

Chứng tỏ nước linh tuyền kia không phải ảo giác, hiện tại mặc dù mình còn lờ mờ nhưng thị lực lại tốt.

Không còn giống như là bọc một tầng ghèn mắt, nhìn cái gì cũng có chút mơ hồ.

Quá sớm.

Nàng há mồm đánh một cái ngáp, sau đó gương mặt liền bị bóp một cái.

“Miên Miên, cha đi làm việc đây, trở về sẽ mang đồ ăn ngon cho con.”

Giang Miên Miên nhanh nhạy "Ê a nha" đáp lại.

Giang Trường Thiên rất kinh ngạc, tiểu khuê nữ này quá thông minh đi, nhịn không được lại bóp khuôn mặt của nữ nhi một cái.

Giang Miên Miên: …

Mặc dù tướng mạo của cha đẹp mắt, nhưng mà bóp mặt người ta là không đúng.

Đưa tiễn cha đi rồi, sau đó được a nương cho ăn một bữa sữa, đi tiêu tiểu xong, nàng lại ngủ thiếp đi.

Đợi nàng tỉnh lại thì trời đã sáng rõ.

Nàng nằm ở trong chậu gỗ quen thuộc, chậu gỗ đặt ở dưới mái hiên, a nương đang chẻ củi.

Nàng có thể thấy rõ ràng a nương giơ cái búa trong tay lên, bổ cọc gỗ to lớn kia ra hai nửa, lại bổ ra hai nửa, bổ mãi tới khi to bằng cánh tay, xếp từng khối từng khối vào, nhìn rất giải stress.

Ban đầu nàng mới hơn một tháng cũng không có áp lực gì, chỉ là suy nghĩ đến ngày hôm qua cái bà tử kia nguyền rủa nàng chưa trưởng thành…

Cái nhà này quá nghèo.

Nàng nhỏ như vậy, đừng nói làm gì, nói cũng không biết nói, nhưng mà nếu như hiện tại mở miệng nói cũng rất đáng sợ.

Nàng chỉ có thể nằm ở trong chậu gỗ nhìn a nương vung rìu chẻ củi, nhìn một hồi lâu lại ngủ thiếp đi.

Cứ như vậy, b.ú sữa mẹ đi ngủ, không tự chủ đi tiểu, lại tỉnh giấc, nhìn a nương làm việc, trời tối.

Huynh trưởng Giang Phong trở về đầu tiên.

Sau đó là tỷ tỷ Giang Du, cuối cùng mới là cha.

Huynh trưởng Giang Phong không có công việc nghiêm chỉnh, ra ngoài lăn lộn một ngày.

Tỷ tỷ Giang Du vẫn là đến nhà Lưu địa chủ giúp việc bếp núc, hôm nay trộm cầm về một khối thịt nhỏ…

TBC

Cha thế mà lấy được cho nàng một bình sữa dê nhỏ…

Trên tay huynh trưởng cũng không trống không, cầm trở về ba sợi dây đỏ, một sợi cho a nương, một sợi cho tỷ tỷ, một sợi còn lại là cho nàng, đặt ở bên trên tã lót của nàng.

Giang Miên Miên nhìn thấy dây đỏ, duỗi tay nhỏ ra liền muốn bắt lấy, nhưng mà tay của nàng như tay mèo máy, vươn ra liền rất khó nắm chặt, nắm chặt lại vươn ra, dây đỏ liền rơi mất, nàng và một sợi dây đỏ đấu tranh quên cả trời đất.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Giang Phong nhìn thấy muội muội thích, cũng rất vui vẻ nói: “Hôm nay đi chợ giúp người làm việc, người khác cho lễ đáp tạ.”

Lão cha Giang Trường Thiên lại hừ một tiếng, mắng: “Có phải ngươi lại giúp cô nương Lệ Xuân viện đi lừa gạt khách nhân nữa hay không!”

Giang Miên Miên thật vất vả mới bắt được dây đỏ, nghe nói như thế, buông ra cũng không được mà nắm lấy cũng không xong, có chút mờ mịt.

Nghiệp của của người huynh trưởng mày rậm mắt to này của ta hoặc nhiều hoặc ít có chút vượt quá phạm vi hiểu biết.

Giang Phong không hi hi ha ha ngắt lời giống như ngày thường.

Mà là nghiêm túc mở miệng nói:

“Lần trước nương đánh con suýt chút không xuống giường được, con tự nhiên sẽ không đi nữa. Lần này thật sự là có chuyện đàng hoàng, Lục thẩm bà từ trước đến nay không có lợi sẽ không dậy sớm, cũng xem thường chúng ta, lần này thế mà đánh chủ ý lên trên đầu Du Tỷ Nhi, con khẳng định phải đi hỏi xem hình huống như thế nào, cho nên lại đi Lệ Xuân viện, nơi đó tin tức linh thông nhất.”

A nương đang giơ rìu liền buông rìu xuống.

Giang Du cũng tò mò nhìn về phía đại ca.

“Ở phủ thành này Ngô lão gia có một đứa nhi tử ngốc, bình thường còn tốt, một khi phát bệnh sẽ không khống chế được sức lực của tay, đánh c.h.ế.t tỳ nữ trước đó, cho nên đến nơi thâm sơn cùng cốc như chúng ta mua tỳ nữ, nói là muốn diện mạo chu toàn, cho năm mươi lượng bạc.”

"Chát!" Giang Du đập mạnh chùy gỗ đập quần áo trong tay một phát, phát ra một tiếng vang.

“Lão tú bà này đến tiền bán thân cũng dám lừa, người ta cho năm mươi lượng lận đó! A a a! Lần sau để ta gặp bà ta, ta nhất định sẽ xé xác bà ta ra.”

Giang Trường Thiên có chút im lặng nhìn đại khuê nữ của mình, đầu óc của khuê nữ này có chút không cứu được, tiền là trọng điểm sao? Trọng điểm là nếu như bị lừa đi thì sẽ mất mạng.

Giang Du tức giận đập chùy gỗ mấy cái, bỗng nhiên đứng lên: “Hôm nay A Thúy khoe khoang với ta rằng nàng muốn tới phủ thành hưởng phúc, mặc dù nàng ích kỷ lại đáng ghét, nhưng không thể bị lừa như vậy được, ta đi nói với nàng!”

Nàng đứng dậy muốn đi ra ngoài.

"Loảng xoảng!" Rìu lớn của Tần Lạc Hà bổ ra một khối củi lớn, củi vụn b.ắ.n tung tóe.

Trán nàng ta đầy mồ hôi, mặt tròn như cái mâm đỏ hồng, trong mắt lại mang theo tơ máu.

Không có rống to, cũng không có hùng hùng hổ hổ giống như bình thường, chỉ bình tĩnh nói: “Ăn cơm trước, đừng đi. Ngươi đi rồi nàng còn tưởng rằng ngươi ghen tị với nàng, việc này các ngươi đừng để ý.”

Tiếp đó cả nhà lại ngoan ngoãn thu dọn ăn cơm.

Lúc này Giang Miên Miên cảm thấy, a nương của nàng không thể chỉ nhìn tướng mạo, bình thường nàng còn tưởng người làm chủ trong nhà là soái phụ, không nghĩ tới là a nương, người có tướng mạo bình thường.

Cơm tối không tốt bằng hôm qua, một nồi đồ ăn, bên trong chỉ có một miếng thịt, ai cũng không ăn, cuối cùng rơi vào trong bát a nương.

Hiện tại Giang Miên Miên có nước suối làm nền, tinh thần tốt hơn chút.

Nhưng cảm giác nước suối vẫn không thể thay thế sữa, uống không đủ no.

Điều kiện trong nhà quá bình thường, sữa của a nương cũng rõ ràng không đủ.

Nàng cảm thấy rất đói.

Vì có thể có nguồn sữa khỏe mạnh, Giang Miên Miên lên kế hoạch tối ngủ vụng trộm làm chút động tác nhỏ, kết quả bản thân lại ngủ trước.

Sáng sớm hôm sau, lúc a cha rời giường đã đánh thức nàng, nàng trừng mắt, nhìn a nương mặt tròn ngủ rất say, còn ngáy nhỏ, nàng dùng sức đưa tay lên môi a nương, tưởng tượng bộ dáng nước linh tuyền chảy ra, quả nhiên liền nhìn thấy nước suối rất nhỏ chảy vào miệng a nương, a nương vô thức nuốt xuống.

Sau đó nàng bỗng cảm thấy thân thể mình ấm áp... Khốn kiếp, vừa nãy lúc tưởng tượng linh tuyền chảy ra liền đái dầm luôn.

Toàn bộ thân thể của nàng từ m.ô.n.g đến chân và sau lưng đều nóng hầm hập…

Nàng ngâm mình trong nước tiểu mới mẻ của mình!!

Giang Miên Miên xé cổ họng bắt đầu khóc: “Oa oa oa oa...”


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com