Giang Trường Thiên từ khi còn ở Minh huyện, đều có thể lợi dụng nhiều mặt, thông qua xâu chuỗi các loại manh mối, báo thù cho nhi tử bị thương của mình, hợp lý mượn đao g.i.ế.c người, g.i.ế.c kẻ đã làm nhi tử bị thương.
Lúc đó hắn còn chưa có nhân thủ thuộc hạ, tài nguyên có thể lợi dụng cũng cực kỳ ít, vậy mà vẫn có thể làm đến hoàn hảo không khe hở.
Bây giờ lại càng thành thạo.
Chỉ là Giang Uyển quả nhiên là người đến cả thiên đạo cũng sủng ái.
Lại gặp động đất, vẫn không chết.
Nhưng lần thử nghiệm này, khiến Giang Trường Thiên không tự chủ mà nghĩ đến một biện pháp thần kỳ…
Mỗi một người vào cung đều không thể mang vũ khí, ngoại trừ Tuệ Vân công chúa.
Ngươi muốn g.i.ế.c người trong cung, hoặc gây sát thương ở phạm vi rộng, thực ra rất khó.
Cho nên qua các triều đại đều có người tạo phản, nhưng thực chất xông được vào trong Hoàng cung, thành công tạo phản thật ra rất ít.
Hoàng thất thay thế, phần nhiều là kết quả của đấu tranh nội bộ.
Kiến trúc của Hoàng cung từ xưa đều rất kiên cố, đóng cửa lớn lại, muốn đ.â.m cũng không dễ đâm.
Hoàng thượng cũng cực kỳ sợ chết, mọi mặt đều suy nghĩ kỹ.
Nhưng nếu có một người sống sờ sờ, nàng ta ta trời sinh có thể gây ra tai họa, vậy mang nàng ta vào trong Hoàng cung, thậm chí không cần tạo phản, chỉ cần ra sức đánh g.i.ế.c người đó là được.
Giang Trường Thiên nhớ lại cảnh tượng này, không hiểu sao thấy rung động.
Nhưng rất nhanh đã lắc lắc đầu.
Hắn cảm thấy đôi khi bản thân cũng có hơi điên rồ, sao lại có suy nghĩ kỳ lạ như vậy, người bình thường làm sao lại nghĩ đến chuyện diệt hết người trong Hoàng cung, ý nghĩ này quá kỳ quái, hẳn là không thể nào.
Cũng chỉ là rất tự nhiên mà loé lên rồi biến mất.
Quá đại nghịch bất đạo, bỏ đi.
Lần này, Giang Trường Thiên vẫn là có thu hoạch.
Trước khi vào cung hắn còn là không có việc làm, giờ thì đến rồi, có việc làm rồi.
Một quan viên nghiêm túc làm hết trách nhiệm, không có việc, cũng phải tự tạo việc để làm.
Không thì sao xứng đáng với lương bổng ít ỏi của mình.
Hắn ở Kinh Châu cũng là như vậy.
Lúc ban đầu Kinh Châu Tư mã căn bản không có việc gì trong tay, sau đó hắn siêng năng cần cù, ngày đêm không ngừng nỗ lực, cuối cùng cũng quản lý cả Kinh Châu.
Người có chí việc ắt thành!
Về lại nha môn, Giang Trường Thiên sắp xếp mọi người làm việc.
Bắt đầu bận rộn, thời gian trôi qua rất nhanh.
…
Tần Lạc Hà thấy động đất không còn tiếp tục, cũng cáo từ Mạnh gia.
Dù sao Ân cô ở đó, nàng ấy cũng tương đối yên tâm.
Mà Phong ca nhi mặc dù ở bên ngoài, nhưng có Tiểu Hà đi cùng, giúp đỡ lẫn nhau, cũng còn ổn.
Miên Miên và Tòng ca nhi ở chỗ Công chúa mẹ chồng.
Mỗi lần nàng ấy đến bên người mẹ chồng, đều cảm thấy hình như có không ít cao thủ, chắc hẳn cũng không sao.
Cả nhà Tần Lạc Hà không yên tâm nhất chính là tướng công.
Tần Lạc Hà quyết định đến nha môn xem thử.
Chẳng qua nha môn hình như là nơi không cho thê quyến vào, cũng không có phu nhân nhà nào đến nha môn tìm người.
Trơ mắt đi hỏi thăm, hình như cũng có hơi kỳ.
Chân trước đi, ước chừng chân sau đã biến thành lời đồn rồi.
Nếu là buổi tối, nàng ấy hẳn là sẽ trực tiếp mặc y phục đi đêm, từ mái nhà của nha môn lẻn vào trong.
Tần Lạc Hà nghĩ thì nghĩ, ban ngày ban mặt, vẫn phải bình thường ngồi xe ngựa đến.
Cho dù nàng ấy không thể gặp, để gã sai vặt đến gặp một chút cũng tốt.
Chỉ cần biết tướng công không có gì đáng lo là được.
Xe ngựa một đường thẳng đến cổng nha môn.
Đúng lúc nhìn thấy tướng công đi ra.
Tướng công mặc quan phục màu xanh thẫm, đang nói chuyện với đồng liêu bên cạnh, cả đường vừa nói vừa đi ra ngoài.
Cổng lớn nha môn cao cao, đường lớn, Tần Lạc Hà chỉ cảm thấy giờ khắc này tướng công lại đẹp trai hơn rất nhiều.
Nhìn chàng nhấc chân bước ra khỏi bậc thềm, Tần Lạc Hà chỉ cảm thấy tim đập nhanh hơn một chút.
Đợi đến khi Giang Trường Thiên ra ngoài, nhìn thấy xe ngựa, nhìn thấy Hà muội, cũng lập tức thở phào nhẹ nhõm.
"Hà muội, nàng đến đón ta về nhà sao?"
"Ừm."
Giang Trường Thiên rất vui vẻ.
Hắn cũng vừa hay nhớ thương trong nhà, Hà muội liền đến.
TBC
Thế giới trần tục, nào có chuyện gì tốt hơn, ta đang nhớ ngươi, ngươi liền xuất hiện.
Ta nhớ nàng, nàng đến rồi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Nhìn thấy Hà muội, tràn đầy cảm giác an toàn.
Hiện tại Giang Trường Thiên là chính tứ phẩm, chủ trì công việc, hưởng đãi ngộ phó tể tướng.
Công việc đều đã sắp xếp xong rồi.
Hắn đường hoàng đúng lý về nhà cùng phu nhân.
Xe ngựa lộc cộc.
Trong xe ngựa Giang Trường Thiên thực ra cũng rất mệt mỏi.
Nằm ngửa trên đùi Hà muội, Hà muội xoa đầu cho hắn.
"Hà muội."
"Ừm?"
"Hà muội."
"Có chuyện gì?"
"Không có gì, chỉ muốn gọi nàng."
"Hà muội."
"Được."
Bên ngoài tràn đầy tinh thần, ở trước mặt thê tử, Giang Trường Thiên ngay lập tức cảm thấy thoải mái, cảm giác mệt mỏi cũng ập đến.
Ban đầu là nằm nói chuyện, nhưng xe ngựa lắc lư đong đưa, bàn tay của Hà muội cũng rất nhẹ nhàng, Giang Trường Thiên liền ngủ thiếp đi.
*
Gặp phải chuyện, không được vội, không được hoảng.
Trước tiên chụp ảnh đăng lên mạng xã hội.
Đăng xong sẽ vội vàng chờ đợi like.
Tất nhiên Miên Miên không có điện thoại.
Lâu lắm rồi không chơi.
Hình như cũng không nhớ nhung.
Đã quen rồi.
Chẳng qua lúc này nhìn thấy Công chúa nãi nãi đang hoảng hốt thất thố, Miên Miên chỉ có thể an ủi bà ấy trước.
Còn nhớ lần đầu tiên gặp Công chúa nãi nãi, cái vẻ ung dung bất cần đi tìm đường c.h.ế.t thực sự rất tiêu sái.
Bây giờ thì lo được lo mất.
Quả nhiên, đây chính là thứ mà cha nói, không được có tình cảm.
Sẽ trở nên ngu ngốc, sẽ đánh mất bản thân.
Lần động đất này tương đối nhẹ.
Giống như sấm sét mùa đông, cũng giống như Thổ địa ngủ gật.
Nhưng Tuệ Vân công chúa lại cảm thấy tim đập loạn xạ không thôi.
Có hơi sợ vỡ mật.
Miên Miên không còn cách nào khác, quyết định dẫn Công chúa nãi nãi về nhà.
Phủ công chúa quá rộng, quá không có cảm giác an toàn.
Vẫn là về nhà.
Cảm giác chuyện động trời ở bên ngoài, nhìn thấy cha a nương là không có chuyện gì.
Lên xe ngựa.
Tuệ Vân công chúa thấy không chỉ Tòng ca nhi bình tĩnh, Miên Miên cũng cực kỳ bình tĩnh.
Thân thế của Tòng ca nhi đặc biệt, trải qua quá nhiều, sóng lớn không sợ rất bình thường.
Hơn nữa người của Hoàng thất phần lớn là liệt mặt, có thể cũng là di truyền.
Nhưng Tuệ Vân công chúa cảm thấy Miên Miên hẳn là một tiểu cô nương khá mỏng manh ồn ào, vậy mà cũng rất bình tĩnh.
Bà ấy ôm lấy tiểu gia hoả, tim mình đập nhanh không thôi, bàn tay ôm nàng còn không kiềm chế được mà run rẩy, tiểu gia hoả lại rất bình thản, không nhịn được mà hỏi: "Cháu không sợ sao?"
Miên Miên nghĩ nghĩ rồi nói: "Sợ hãi. Bà bà, bà có biết nếu ngựa bị một loại ruồi hoa đeo bám, sẽ điên cuồng quật dùng đuôi đánh ruồi hoa, nhưng luôn không đánh trúng, sẽ rất bực bội, nhảy mãi, cuối cùng nghiêm trọng thì như phát điên, tự mệt c.h.ế.t chính mình."
Tuệ Vân công chúa:... Chưa từng nuôi ngựa.
Hu hu hài nhi của bà ấy thế mà phải nuôi ngựa.
"Ruồi hoa sẽ hút máu, cũng rất đáng ghét, nhưng không đến mức c.h.ế.t người, thực tế cũng chỉ hút một chút máu, có thể nhiều nhất là một phần hai mươi." Miên Miên duỗi ngón tay, ra hiệu chỉ là một chút xíu.
"Nhưng rất phiền, đau, khó chịu, xáo trộn suy nghĩ, sẽ khiến ngựa bực bội, cuồng nộ, cuối cùng như phát điên, tự giày vò mình đến chết, còn ruồi hoa xảo quyệt có thể lại bay đến trên người một con ngựa khác." Miên Miên ăn một miếng mứt quả mà Tòng ca nhi đưa qua, tiếp tục nói.
"Động đất, hoặc những khổ nạn khác trong cuộc sống, hoặc những khó khăn, gian khổ gặp phải, đều sẽ khiến chúng ta thấy rất phiền, hoặc là đau, hoặc là bị thương, hoặc là khó chịu, nhưng chân chính nhìn vào, thật ra đều không đến nỗi chết, nhưng đôi khi chúng ta thường vì một chuyện nhỏ xíu, mãi không vượt qua được, mãi dày vò chính mình, ép chính mình phát điên, khiến chính mình kích động, giống như ngựa điên, lao vào con ngựa khác, lao vào vách núi, rách đầu chảy máu, mãi cho đến khi kết thúc mạng sống, mà lúc này kẻ đầu sỏ khởi đầu thực ra đã biến mất từ lâu rồi."
Miên Miên ăn mứt quả xong, còn hơi dính răng, muốn dùng tay cậy, không vệ sinh, nên phát minh ra chỉ nha khoa.
Phải bắt đầu coi trọng sức khỏe răng miệng.
Nàng nói xong những điều này.
Lại đi lục lọi đồ ăn vặt ăn.
Gặp phải dính răng, ngoài dùng chỉ nha khoa dùng tay cậy ra còn có một cách khác, gọi một miếng mứt quả mới đi gọi miếng mứt quả bị dính ở răng ra.