Kiếp Trước Bi Thảm Kiếp Này Cầu Bình An

Chương 327





Lần này Hoàng thượng lại vui mừng phát hiện, Giang Nhị Lang không chỉ là người chân thành, năng lực làm việc vậy mà cũng cực kỳ mạnh.

Khi người khác vẫn còn đang bàng hoàng, hắn lại đã liệt kê sắp xếp ngay ngắn rõ ràng từng điều từng điều một.

Loại chuyện như động đất này không thể nào biết trước có chuẩn bị sẵn, đây chính là thiên tai.

Cho nên Hoàng thượng tin tưởng tất cả những việc này đều là bản tính bản tâm của Giang Nhị.

Còn có chính là, trước đây những việc này đều là Lư tướng độc đoán, mọi người có ý kiến phản đối cũng không dám nói, lo sợ bị Lư tướng làm một loạt thao tác gây khó dễ điều người tịch thu tài sản.

Bây giờ nhất thời không có người có sức có thể đứng ra làm chủ.

Mọi người đều xem chừng lẫn nhau, ngược lại khiến Giang Nhị Lang nổi bật lên.

TBC

Nếu như trước đây, cho dù Giang Nhị Lang đứng ra nói ba hoa chích chòe, mọi người cũng sẽ phản đối.

Những quan văn này đôi khi làm việc không được, phá việc nhất định có thể.

Chỉ cần lão luyện thành thục mà giơ tay nói: Thần phản đối!!

Chuyện này sẽ không thể làm được nữa.

Nhưng bây giờ Giang Nhị Lang là thân cháu ngoại trai của Hoàng thượng.

Tương đương với người của Hoàng gia.

Tâm lý của các quan văn lại có chút khó nói.

Hoàng thất tôn thân vẫn là khác biệt.

Giống Giang Nhị Lang trước đây là nhân viên bình thường giống như bọn họ, bây giờ lại là đại cháu ngoại trai của ông chủ, làm tốt làm xấu đều là chuyện nhà của ông chủ, bọn họ không cần phải đi ngăn cản.

Cho nên khiến Giang Nhị nổi bật lên.

Cũng không thể không nói, cho dù là là thân thích của Hoàng thượng, đây cũng là do Giang Nhị Lang có bản lĩnh, Hàn thế tử trước đây đứng ra, một hai ba bốn năm đều không nói ra được, nói cái gì mà sáu.

Dù sao thiên thời địa lợi nhân hòa, Giang Nhị Lang cứ như vậy mà bước vào mắt Hoàng thượng và chúng thần.

Giang Nhị Lang vào Kinh, vốn đã làm xong một chuyện, khiến mọi người học thuộc pháp quy pháp tắc tế tắc.

Bây giờ làm chuyện thứ hai.

Xử lý việc cứu trợ thiên tai động đất.

Giang Nhị nói đến mức nghiêm túc tỉ mỉ, quả thật là giống một người trải qua vô số lần động đất, hoặc là trải qua diễn tập động đất, phương diện nào cũng suy nghĩ đến, khiến thần tử khác muốn tìm lỗi, cũng không tìm ra một điểm.

Hoàng thượng long nhan vui mừng.

Tốt tốt tốt.

Trước đây khi xảy ra thiên tai, các thần tử đó chỉ biết bắt Hoàng đế là y đây nhận sai, hạ chiếu tự trách, một mức tìm lý do đổ lỗi.

Mà Nhị Lang lại hoàn toàn không nghĩ đến việc đẩy trách nhiệm, chỉ là tỉ mỉ nghĩ xem làm việc như thế nào, làm sao để tổn thất giảm đến mức thấp nhất.

Quả nhiên, chẳng trách đến cả Lão Hà cương trực công chính, Hà ngự sử, cũng khen Giang Nhị là người trong lòng có dân chúng.

Trước đây Hoàng thượng không tin.

Nhưng lúc này đây, nghe những nội dung mà Giang Nhị nói, mọi mặt mọi phương diện, hễ là người trong lòng không có bách tính, sẽ không thể suy nghĩ chu toàn như này.

Hoàng thượng để Giang Nhị chủ trì công việc.

Các đại thần cũng không có lời gì để nói.

Rời đi làm việc.

Nghiêm công công cũng trở lại Hoàng cung.

Trong nháy mắt nhìn thấy Hoàng thượng kia, ánh mắt của Nghiêm công công đỏ hoe.

"Hoàng thượng, ngài có khỏe không, dọa c.h.ế.t nô rồi, hôm nay nô suýt chút nữa cho rằng mình không thể quay về được nữa, không thể gặp lại ngài nữa."

Hoàng thượng nhìn thấy Văn Tâm, cũng mới nhớ lại cảm giác sợ hãi.

Lúc đó đầu óc trống rỗng, lúc này mới lấy lại tinh thần, mới cảm thấy đáng sợ.

Nhìn thấy Văn Tâm trở về, cảm thấy cả người mệt mỏi muốn ngã xuống.

Nghiêm công công vội vàng bảo Hoàng thượng bình phục tâm tình, uống nước, uống đan dược.

Y ngồi ở một bên lải nhải nói chuyện cùng.

Công công cung nữ trong phòng cũng thở phào nhẹ nhõm.

Lưu công công bị Hoàng thượng trừng phạt, bởi vì vị trí đứng không đúng.

Cung nữ Tống Cách tuỳ tiện liền bị tặng đi, tâm tư của Hoàng thượng âm tình bất định.

May mà Nghiêm công công đã trở về, nếu không trở về, bọn họ cảm thấy Hoàng thượng sắp muốn g.i.ế.c người rồi.

Nghiêm công công nhìn Hoàng thượng tựa vào tháp mềm nhắm mắt lại, ngủ thiếp đi, phát ra tiếng hô hấp nhè nhẹ, mới dừng nói chuyện.

Y ngồi một bên, trong đầu nghĩ đến cảnh gặp a tỷ hôm nay.

Ngẫm nghĩ lại cảm thấy rất vui vẻ.

A tỷ không thay đổi, một chút cũng không.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Nói rõ cuộc sống của a tỷ rất tốt.

Giang Nhị không lừa y.

Ngồi trong thâm cung, nhìn những cửa sổ hoa tối tăm, y lại tràn đầy chí khí chiến đấu.

Một người nhìn bóng tối lâu rồi, có thể từ trong bóng tối, nhìn ra tia lửa.

*

Cung nữ Tống Cách là một nữ nhân thông minh.

Hơn nữa là dáng vẻ thông minh không lộ ra ngoài.

Là kiểu dáng vẻ nhìn vào là thấy vừa thông minh vừa điềm tĩnh.

Thực ra bản thân cũng là Thất hoàng dày công lựa chọn bồi dưỡng ra.

Hắn ta bồi dưỡng ra để dùng cho Hoàng thượng.

Vậy mà không nghĩ tới cuối cùng lại tặng cho chính mình.

Hắn ta mang Tống Cách về phủ Thất hoàng tử.

Đúng lúc trong phủ loạn thành một đoàn.

Thất hoàng tử phi Giang Ngọc Loan thực tế không giỏi trong việc lo liệu việc nhà làm chủ mẫu.

Duy chỉ có một tấm lòng chân thành.

Người chân thành, chỗ tốt là khi ngươi ở chung với nàng thực ra rất dễ nảy sinh tình cảm chân thật.

Chỗ xấu cũng là cái này, ngươi muốn dỗ nàng, rất dễ dỗ, nhưng cũng cần phải dỗ.

Giang Uyển ra ngoài làm lễ qua đầu thất cho tổ mẫu còn có thể bị ám sát, lại đúng lúc gặp động đất, phủ Thất hoàng tử tất nhiên là hỗn loạn.

Hai thứ tử cũng trưởng thành, nhưng nội trạch là địa bàn của Giang Ngọc Loan, thứ tử còn chưa thành hôn nhúng tay vào việc nội trạch thì có thể có danh tiếng tốt gì.

Tống Cách mà Thất hoàng tử mang về, vừa vào cửa đã bắt đầu làm việc.

Thất hoàng tử sai bảo rất tự nhiên, bởi vì thực ra hắn ta chỉ coi người này như thuộc hạ.

Nhiều nhất hiện tại là thân phận khác nhau.

Nhưng rơi vào mắt Giang Ngọc Loan thì lại cảm thấy không thể tin tưởng nổi.

Hoàng thượng ban c.h.ế.t cho mẫu thân nàng ta, mặc dù nàng ta đau lòng, nhưng cũng không dám nói cái gì, dù sao mẫu thân phạm tội lớn.

Thậm chí vào ngày đầu thất của mẫu thân, Hoàng thượng thế mà lại ban tặng một Trắc phi.

Này là vả mặt chí mạng (không phải lỗi chính tả ~ sợ không qua được kiểm duyệt).

Tất cả những điều này Giang Ngọc Loan đều có thể chấp nhận.

Dù sao nàng ta cũng không thể lựa chọn mẫu thân của mình là ai.

Mẫu thân phạm sai lầm, liên lụy đến nàng ta, cũng đáng đời.

Điều khiến nàng ta cảm thấy nguội lạnh chính là phu quân.

Phu quân mang người về, Hoàng mệnh khó chống thì thôi đi, vậy mà còn để người kia bắt đầu quản lý công việc.

Quả nhiên nàng ta hoa tàn ít bướm, không sánh được với nữ tử trẻ tuổi xuân xanh.

Tống Cách cũng không dám nói gì nhiều, bộ dáng làm việc rất nhanh nhẹn.

Mặc dù là Trắc phi được Hoàng thượng ban thưởng, nhưng cảm giác nhìn Thất hoàng tử phi và Thất hoàng tử cũng không giống như muốn coi nàng ấy là Trắc phi.

Chẳng qua Tống Cách rất ngoài ý muốn, Thất hoàng tử lại bảo nàng ấy quản lý công việc.

Một là, nàng ấy cảm thấy chính mình giống như một nha hoàn được hưởng đãi ngộ cấp chính thê.

Vận mệnh của Tống Cách ban đầu cũng không nằm trong tay nàng ấy, chỉ có thể gặp sao yên vậy.



Giang Trường Thiên ra khỏi cung.

Hắn cảm thấy vận mệnh nằm trong tay chính mình, ông trời cũng không thể quản được, nếu muốn quản, hắn thậm chí còn dám lợi dụng cả ông trời.

Lần này là hắn rắp tâm làm vậy.

Đã cố ý tính toán.

Nhân tâm, phán đoán thời gian.

Khoảng thời gian này Giang Uyển luôn ở phủ Thất hoàng tử.

Đầu thất của Giang lão phu nhân nàng ta chắc chắn sẽ ra ngoài.

Giang lão phu nhân đào tim đào phổi với Giang Uyển, Giang Uyển chắc chắn sẽ lợi dụng cái cớ đầu thất này để ra ngoài, làm chuyện của chính nàng ta.

Xét từ phương diện này mà nói, Giang lão phu nhân c.h.ế.t có ý nghĩa.

Giang Trường Thiên quan tâm đến Giang Uyển như vậy, đã sắp xếp người theo dõi từ sớm.

Về phần Lư Cửu Chương, nhi tử của tội thần, có vô số người muốn trả thù.

Hắn ta tưởng mình trốn rất kỹ, thực ra hành tung cũng đã bị lộ ra từ sớm.


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com