Kiếp Trước Bi Thảm Kiếp Này Cầu Bình An

Chương 326



Trong Hoàng cung.

Mọi người nhếch nhác không thôi.

Có người ngồi trên đất, có người nằm sấp, có người ôm cột, có người chui dưới gầm bàn…

Cho dù là Hoàng tử tôn quý, trạng thái cũng không tốt hơn là bao.

Dù sao khi đối mặt với loại thiên tai như động đất, phản ứng của mọi người cơ bản đều là muốn sống sót trước tiên một cách chân thật nhất.

Cho dù là cung nữ thái giám hộ vệ ám vệ chuyên hầu hạ Hoàng thượng cũng là như vậy.

Đây là bản năng của con người.

Đối với bọn họ mà nói phục vụ bảo vệ Hoàng thượng chỉ là công việc.

Mà sống sót bảo vệ tính mạng là bản năng.

Bản năng chắc chắn quan trọng hơn công việc.

Nhưng có một tên bệnh thần kinh, không quá bình thường, khác người.

Hắn vậy mà lại ưu tiên cho công việc cao hơn bảo vệ tính mạng.

Hơn nữa trong khoảnh khắc nghìn cân treo sợi tóc, còn có thể vỗ m.ô.n.g rồng, nói ra những lời sến súa buồn nôn như vậy.

Người khác ngoài run rẩy lẩy bẩy ra đều bị làm cho ghê tởm.

Nhất là Thất hoàng tử muốn cứu giá lại bị giành trước một bước, lại càng cảm thấy ghê tởm.

Nhưng trong thời khắc sinh tử này, Hoàng thượng lại cảm thấy Nhị Lang đặc biệt thân thiết chân thành thật thà.

Lúc này mọi người đều thể hiện theo bản năng nhất.

Thân nhi tử chỉ lo tự mình trốn, tự cứu lấy mạng mình.

Không ngờ tới, Nhị Lang lại nghĩ đến việc bảo vệ y đầu tiên.

Thậm chí còn trung thành tận tụy hơn cả hộ vệ thái giám, Lưu công công.

Lưu công công ngày thường ở bên người y trái một câu lão nô vạn c.h.ế.t không tử, phải một câu lão nô phải hầu hạ Hoàng thượng cả đời, kết quả động đất, Lưu công công đáng lẽ phải ở sau lưng y, vậy mà không quan tâm đến y, ngã sang một bên, bò ra ngoài trước tiên.

Chỉ có Giang Nhị, đỡ y, bảo vệ y, khoảnh khắc đầu tiên liền nghĩ đến y.

Lão Lục ở một bên khác, mấy ngày trước còn ở trước mặt mình gào khóc, nói cái gì mà tình phụ tử, kết quả vừa xảy ra chuyện, Lão Lục hoàn toàn không để tâm đến người làm phụ hoàng là y này, khoảnh khắc đầu tiên cũng là tránh né.

Chỉ có Trường Thiên, hài tử thật thà này.

Hoàng thượng nghe thấy lời Trường Thiên nói, y vừa rồi cũng bị dọa sợ, lúc này tim đập cực nhanh.

Bàn tay đầy nếp nhăn của y nắm chặt bàn tay của Trường Thiên.

Không kiềm được thở dài một câu: "Hài tử ngoan."

Giang Trường Thiên lập tức đỏ mắt.

"Cữu phụ, ngài sẽ không xảy ra chuyện, trước kia cháu không có người thân thật sự, đến bây giờ quá nửa đời người, mới tìm lại được người thân, cháu không nỡ để mọi người xảy ra chuyện, mọi người đều phải bình an vô sự, sống lâu trăm tuổi, Trường Thiên muốn có các trưởng bối bảo vệ, Trường Thiên không muốn một mình, một mình chân không đi đường, quá khổ." Giang Trường Thiên hai mắt đỏ hoe, nói với Hoàng thượng.

"Không sẽ xảy ra chuyện, trẫm là vạn tuế, trẫm nhất định có thể bảo vệ ngươi." Dù sao cũng là Hoàng thượng, gặp nhiều sóng to gió lớn, nhếch nhác xong, thời gian đầu tiên khôi phục lại tinh thần, y đứng dậy, cũng không hất tay Trường Thiên ra.

Hoàng thượng nhìn Thất hoàng tử ngã trước mặt mình, thậm chí còn có một cung nữ cũng ngã bên cạnh hắn ta, mở miệng nói: "Tiểu Thất có công cứu giá, ban nữ tử này cho ngươi làm Trắc phi vậy."

Hoàng thượng quá độc địa.

Vào ngày đầu thất lão nương của chính phi Thất hoàng tử, ban cho Thất hoàng tử một trắc phi.

Nói thật, người hầu hạ bên cạnh Hoàng thượng không có ai xấu.

Dù là Lưu công công giỏi luồn cúi làm xấu cũng là một nam tử mắt phượng mày ngài.

Đối với dung mạo của nam tử cũng đã bắt đầu ganh đua.

Dung mạo của cung nữ kia lại càng là đua đến một độ cao mới.

Cung nữ này không chỉ không xấu, còn cực kỳ đẹp.

Mặt ngỗng, cao ráo, da trắng, mày khắc da điêu, không hề tầm thường.

Nhưng cũng có thể thấy đáy lòng Hoàng thượng ghét Thất hoàng tử đến bao nhiêu, là kiểu chân chính ghét bỏ.

Đường đường là một Hoàng tử, ban một cung nữ làm Trắc phi.

Cung nữ có xinh đẹp thế nào cũng chỉ là nô tỳ hầu hạ người khác.

Hoàng thượng rất không thích Thất hoàng tử, đều nói là bởi vì mẫu phi của Thất hoàng tử là tiện tịch.

Thực ra cũng không phải, trong mắt Hoàng thượng, thần tử và nô tỳ cũng không có nhiều khác biệt nhiều, dù sao thực ra đều là dưới tay y, đều là hầu hạ y.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Lý do y không thích Thất hoàng tử vì hắn ta là hài tử sau khi bò giường thành công được sinh ra, hơn nữa tiện tỳ kia cực kỳ buồn nôn, giả dạng thành bộ dáng của Tuệ Vân công chúa, khiến Hoàng thượng vô số lần nghĩ đến lại thấy ghê tởm, ghê tởm tiện tỳ kia, cũng ghê tởm chính mình.

Bởi vì y vốn dĩ cũng sẽ không có loại suy nghĩ l.o.ạ.n l.u.â.n đáng sợ đó.

Động đất kéo dài không lâu.

Cũng không có tái phát.

Dù sao cũng là Hoàng cung.

Chất lượng vẫn là rất cứng.

Hoàng tử khác thấy ghê tởm với biểu hiện của Giang Nhị.

Chẳng qua nhìn thấy Thất hoàng tử chịu khuất phục cũng rất vui vẻ.

Mọi người đều chưa kịp phản ứng lại, nếu không phải Giang Nhị, nếu danh người tốt này bị Lão Thất chiếm mất, khoảng cách ngồi của Lão Thất ngồi cũng không gần, phản ứng lại nhanh như vậy.

Học thức văn chương võ nghệ của Lão Thất một chút cũng không kém Lão Lục, chỉ vì không được Hoàng thượng thích, cho nên vẫn luôn không nổi bật.

Giang Nhị được sủng luôn hơn Thất hoàng tử được sủng.

Giang Nhị dù có thế nào cũng chỉ cháu ngoại, phụ hoàng dù có hoang đường chẳng lẽ còn có thể truyền Hoàng vị cho cháu ngoại sao.

Các Hoàng tử ghê tởm thì ghê tởm, vẫn còn có tâm tư cười nhạo Thất hoàng tử.

Dù sao chúng ta đều không tốt đẹp.

Phụ hoàng thường ngày cũng ghét chúng ta, chẳng qua có một người bị ghét nhất, lại hiện ra chúng ta không quá bị ghét.

Các Hoàng tử đều tay không trở về.

Chỉ có Thất hoàng tử còn dẫn theo một người.

Trên mặt Thất hoàng tử lộ vẻ cảm kích hay là sợ hãi, không biết có phải giả vờ hay không, nhưng trong lòng thật sự đang sợ hãi, bởi vì cung nữ này chính là người của hắn ta.

Hơn nữa hắn ta cẩn thận từng chút một, hao tâm tổn trí, đủ loại con đường, che trời giấu đất, mới đặt đến bên người phụ hoàng, thậm chí không có trao đổi ánh mắt, chính cung nữ hẳn là cũng không biết người đứng sau màn là hắn ta.

Nhưng đáng c.h.ế.t chính là trùng hợp như vậy.

Người hắn ta vất vả như vậy sắp xếp đến bên cạnh phụ hoàng, lại bởi vì một trận động đất cỏn con, phụ hoàng lại ban nàng ấy cho chính mình.

Một tiện tỳ còn muốn làm Trắc phi của hắn ta.

Giang Nhị này quả nhiên là kẻ khắc hắn ta.

Thất hoàng tử cảm thấy ấm ức trong lòng.

Hắn ta chỉ có thể nghĩ theo hướng tốt, ít nhất tiện tỳ này là người của mình, cũng xem như là chuyện tốt, còn hơn đặt người của kẻ khác ở bên cạnh mình.

Nhưng hắn ta lại có chút hoảng sợ, ánh mắt cuối cùng phụ hoàng nhìn hắn ta kia, không chỉ có sự ghét bỏ như thường ngày mà còn có thêm đồ vật khác, chẳng lẽ nhìn ra có cung nữ này có chỗ không đúng.

Hẳn là sẽ không

Hắn ta làm đến mức không một lỗ hổng, hơn nữa chính cung nữ còn không biết chủ mưu sau màn là hắn ta.

Chỉ có thể là chính tiện tỳ này có suy nghĩ khác, vừa khéo bị phụ hoàng nhìn thấy.

Tóm lại trong phủ Thất hoàng tử, Thất hoàng tử phi bị bệnh, chất nữ Giang Uyển bị thương ngoài ý muốn, sau đó lại nhận được tin Thất hoàng tử mang về Trắc phi về, đúng thật là cực kỳ náo nhiệt.



Mà sau khi tâm trạng của Hoàng thượng bình phục.

Cuối cùng cũng nhớ ra chính mình là Hoàng thượng.

Kinh Thành động đất, đây là chuyện lớn.

Trăm năm khó gặp một lần.

Trước đây đều là nơi khác động đất, Kinh Thành nhiều nhất chỉ rung chuyển nhẹ theo một chút.

TBC

Lần này ở trong Kinh Thành, còn là mùa đông.

Nhà quyền quý cửa cao viện lớn có thể không sao.

Nhưng những nhà nghèo khổ kia, trạch tử vốn dĩ đã không kiên cố, lần rung động đổ sụp này, mùa đông có thể sẽ c.h.ế.t cóng không ít người.

Trong mắt Hoàng thượng, quyền quý và bách tính đều là con dân, đều là nhân viên của y, hoặc là người nhà của nhân viên, đều phải quan tâm.

Các thần tử cũng không để tâm đến nội đấu.

Đừng nói động đất, đao rơi xuống, cũng phải vội vã chạy tới Hoàng cung.

Hoàng thượng triệu tập họp khẩn cấp.

Thảo luận xử lý chuyện tai họa, vấn đề tái thiết sau tai họa.


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com