A tỷ giặt y phục, chà y phục lên tấm ván gỗ, “Pưng pưng pưng.”
Gà rừng bơi trong nước sôi trong nồi, “Ừng ực ừng ực.”
Giang Miên Miên ngáp một cái.
Lại buồn ngủ rồi.
Mí mắt nhịn không được kéo xuống.
Sau đó nàng cũng cảm giác được mình được a nương để xuống.
Nàng biết, là một cái chậu gỗ.
Chậu gỗ hiệu cái nôi, nàng nhìn a nương làm, phía dưới đệm một đống cỏ khô không biết tên, phía trên trải mấy tầng vải rách đã giặt rất nhiều lần, ban đầu nàng còn kháng cự, nhưng nằm xuống hình như không châm chích, cũng rất thoải mái.
TBC
A nương buông nàng xuống, nàng liền tỉnh, mí mắt mở ra, nhưng mà cũng không khóc.
Ngoan ngoãn.
Còn duỗi mình một cái.
Thử dùng tay kéo chân lên trên miệng…
Sau đó nàng cảm giác chậu gỗ bị chuyển động, tiếp đó nàng nhìn thấy bầu trời.
A tỷ ôm chậu gỗ đến bên cạnh nàng ấy.
“A nương, con vừa giặt y phục, vừa trông muội muội, nương đi nằm một chút đi.”
Giang Miên Miên nghĩ đến a tỷ khí lực cũng rất lớn, ôm bồn rất ổn định, nàng cũng không có cảm giác lay động.
Sau đó nàng liền vui vẻ nhìn lên trời.
Bầu trời có rất nhiều ngôi sao lấp lóe, rất nhiều rất nhiều, hiếm khi có một chút gió mát, hơi dễ chịu một chút, lúc này tỷ tỷ đứng lên phủ một bộ y phục lên người nàng? ? ?
Giang Miên Miên rất muốn kháng nghị, chỉ là nàng uốn qua uốn lại cũng không thoát khỏi bộ y phục này.
Tỷ tỷ ngược lại nhìn nàng, cười khanh khách.
Giang Miên Miên nhìn thấy tỷ tỷ cười, lúc cười lên con mắt xinh đẹp hao hao cha, mặt mày cong cong, thật là xinh đẹp.
Sau đó nàng vừa ngắm sao, vừa đắp y phục, sau đó lại ngủ thiếp đi.
Lại mở mắt đã là lúc ăn cơm.
Người một nhà vây quanh ăn cơm, không có quy củ ăn không nói, ngủ không tiếng.
Hôm nay trên bàn đặt một cái bồn lớn, canh gà rừng rau dại?
Nhìn xanh mơn mởn, ngửi mùi còn rất thơm.
A nương chia thức ăn, một người một chén lớn, nàng gắp chân gà cho cha: “Chàng còn phải làm việc nặng, chàng ăn nhiều một chút.”
Huynh trưởng Giang Phong lại gắp miếng thịt ức trong chén mình cho a nương: “Nương, nương ăn nhiều một chút, nương xem muội muội đen thui gầy gò kìa.”
Tiểu Miên Miên đen thui gầy gò?
Tiếp theo liền thấy a tỷ gắp cổ gà trong chén cho huynh trưởng: “Ca ca ăn đi, hôm nay muội có ăn vụng ở sau bếp nhà Lưu địa chủ, không đói bụng.”
Cuối cùng cha lại gắp chân gà trong chén cho tỷ tỷ: “Con thích gặm cái này, cho con.”
Tiểu Miên Miên chỉ có thể uống sữa, nhìn thịt gà dạo qua một vòng trong chén người một nhà, nếu như không phải trước đó nghe được những lời kia, nàng thật sự cảm giác đây là một nhà thuần phác hữu ái.
Người một nhà ăn cơm hiếm khi cực kỳ nhã nhặn, nhai kỹ nuốt chậm... Cẩn thận nhai nát xương gà rừng, chậm rãi nuốt xuống.
Cơm nước xong xuôi, người một nhà lại cùng nhau chia bánh ngọt a tỷ mang về ra ăn.
Giang Miên Miên trơ mắt nhìn, không muốn trực tiếp ăn, nàng hi vọng đêm nay sữa có vị bánh quế.
Người lớn ăn xong liền đến phiên nàng, nàng cố gắng mặt đỏ b.ú sữa, đại khái là bởi vì a nương ăn thịt gà, đêm nay sữa hình như cũng nhiều hơn một chút xíu, cũng có thể chỉ là ảo giác.
Ngay khi Giang Miên Miên dùng sức bú, lúc cảm giác hút không có gì thì ngoài cửa lớn có người gõ cửa.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Người một nhà lập tức hủy thi diệt tích, nhìn thấy không có vết tích gì, huynh trưởng mới ra ngoài mở cửa.
Đi vào là một bà tử người mặc vải tơ, trên mặt bà ta bôi rất nhiều thứ, rất là đáng sợ.
Giang Miên Miên nghĩ thầm mặc dù mình đầu thai vào nhà nhìn rất nghèo, nhưng mà tốt xấu cũng thuận mắt, nếu mà đầu thai vào nhà bà tử này…
“Ngọn gió nào thổi Lục thẩm bà tới vậy, nhanh vào trong phòng ngồi.”
A nương nhiệt tình gọi.
Bà tử kia như quen thuộc ngồi xuống, xoi mói nhìn thoáng qua hài tử trong n.g.ự.c Tần thị, sau đó lại đánh giá Giang Du từ trên xuống dưới mấy lần, mở miệng nói:
“Du Tỷ Nhi lớn lên thật xinh đẹp, gương mặt vừa tròn lại vừa trắng. Cái này không phải có chuyện tốt, ta khẳng định hướng về nhà mình, Ngô lão gia từ phủ thành tới đang thu nhận người, nếu như Du Tỷ Nhi có thể được coi trọng, không chỉ có thể đi theo Ngô lão gia vào phủ thành hưởng phúc, Ngô lão gia còn cho số này!”
Bà tử xòe bàn tay ra, đi một vòng.
Trên ngón giữa bàn tay bà ta đeo một cái nhẫn bạc, làm cho ngón tay béo múp có chút sưng lên.
“Mười lượng bạc, cũng đủ cho Phong ca nhi nhà ngươi lấy tức phụ.”
Giang Miên Miên còn nhìn chằm chằm chiếc nhẫn kia, nghĩ ngón tay bà ta có khi nào sẽ bị hoại tử hay không, sau đó mới hậu tri hậu giác nghe hiểu lời bà ta nói.
Đây là muốn mua bán người? ? ?
Có lẽ là con mắt Giang Miên Miên trừng quá lớn, bà tử này nói xong lời kia lại nhìn chằm chằm Giang Miên Miên nói:
"Chậc chậc, đáng thương, nương Phong nhi, cho dù không nghĩ đến Phong ca nhi thì ngươi cũng muốn nghĩ đến đứa bé này, ta nghe nói sinh ra chỉ hơn bốn cân, châm ngôn nói ba c.h.ế.t bốn tàn năm yếu sáu sống bảy khang tám tráng, oa nhi này vừa đen vừa gầy, nhìn không dễ nuôi lớn, về sau lỡ như ăn cơm bốc thuốc, cái nào mà không cần tiền.
Du tỷ nhi đi phủ thành hưởng phúc, còn có thể nuôi sống muội tử, tốt xấu gì cũng là một cái mạng đó..."
Giang Miên Miên... Việc này làm sao còn có liên quan đến nàng chứ, nàng lập tức kích động, vùng vẫy.
A nương dịu dàng vỗ về nàng, nàng hoàn toàn không động đậy được.
"A nương, hay là bán con đi, người mua đồ ăn ngon, nuôi lớn muội muội khỏe mạnh giống như con." A tỷ Giang Du mở miệng nói.
Giang Miên Miên lúc này lập tức cảm thấy trái tim hài tử cũng đau đớn.
Kéo cuống họng liền khóc oa oa.
Trước đó nàng nghe nói a tỷ vì cướp một công việc phụ bếp liền phơi bày chuyện xấu của bạn thân mình, còn cảm thấy nàng ấy là một cô nương xấu, lúc này, nàng ấy lại vì một miếng ăn của muội tử mà muốn bán bản thân mình, tại sao ngu xuẩn như vậy, tỷ hãy sống ích kỷ đi chứ!
Giang Miên Miên cố sức mà khóc, không chịu yên tĩnh.
Chỉ là năng lực của nàng có hạn, tiếng khóc cũng chỉ có a ô a ô.
Giống như là muốn tắt thở.
Khiến cả nhà giật mình.
"Lục thẩm, nhà ta không chiêu đãi được ngươi, ngươi về đi." A nương mở miệng.
"Lục thẩm, ngươi về đi, chúng ta không bán nữ nhi." Cha nàng mở miệng nói rất rõ ràng.
Đại ca trực tiếp động thủ kéo Lục thẩm bà ra ngoài.
Lục thẩm bà tức giận, đứng trước cổng rách mà mắng, vừa mắng vừa phun ra một cục đàm:
“Cái thứ ti tiện, hưởng phúc cũng không biết, đáng đời cả một đời gặp cảnh khốn cùng, Giang lão nhị, nếu ngươi có thể nuôi sống vợ con, Lục thẩm ta sẽ đớp ba cân cứt.”
Bởi vì Giang Miên Miên khóc quá dọa người, cả nhà không có ai quan tâm đến Lục thẩm bà.
Giang Miên Miên là sợ hãi thật sự, ai ôm nàng cũng khóc, không dừng được.
Đối với hoàn cảnh của gia đình này đã có một chút trải nghiệm của bản thân.
Quá nghèo.
Du Tỷ Nhi ôm muội muội, nhẹ nhàng đung đưa.
“Miên Miên không khóc, a tỷ không đi, a tỷ mỗi ngày đều ở bên muội, a tỷ sẽ không đi nữa”
Nàng ấy vừa nói hai mắt cũng đẫm lệ.
Nếu như có biện pháp, ai muốn đi làm nô tỳ.
Giang Miên Miên khóc một đỗi, bỗng nhiên cảm giác ánh mắt hoa lên —— trong tầm mắt xuất hiện một dòng suối.
Suối to bằng miệng chén, nước suối ừng ực ừng ực chảy ra, độ lớn ước chừng chỉ một ngón tay, chiều cao cỡ một ngón tay, phun lên giữa không trung, nước suối rơi xuống, một tia bọt nước cũng không biến mất ở trong hư không.
Giang Miên Miên theo bản năng gẩy đẩy một chút nước suối, liền có một giọt nước suối ngọt lịm rắc tới, rơi vào trong miệng, ngọt mà sảng khoái, rơi vào trong mũi, cái mũi trẻ con thường hay bị nghẹt lập tức thông thoáng.
Ngao ngao ngao, dị năng của người xuyên không đây mà!
Nàng quên khóc, kinh ngạc hé miệng.
Mà Giang Du phát hiện chính mình nói không đi, muội muội thế mà không khóc nữa thật, tựa hồ còn há mồm nở nụ cười.