Giang Miên Miên ngủ một giấc no mây mẩy, sau đó cảm giác đoi đói liền tỉnh lại.
Nàng mở mắt, đã nhìn thấy trước mặt một nữ nhân mặt tròn vo đang cười với nàng.
“Niếp Niếp tỉnh, đói bụng không.”
Nữ nhân mặt to như cái đĩa kia ôm nàng, thuần thục vén quần áo lên.
Nàng theo phản xạ có điều kiện há mồm, dùng sức b.ú sữa.
Quá trình nước chảy mây trôi, phối hợp vô cùng tốt.
Giang Miên Miên vừa nuốt, vừa suy nghĩ.
Nàng bỗng dưng xuyên thai được một tháng rồi, ban đầu cái gì cũng thấy không rõ, con mắt hài nhi không dễ dùng cho lắm, nhìn cái gì cũng mơ mơ hồ hồ.
Về sau thấy rõ ràng hơn một chút, tim nàng liền lạnh một mảng lớn.
Người nhà rất bình thường, trong phòng rất đơn sơ, giường đá, nông cụ đơn giản. . .
Vận khí đầu thai của nàng có chút ba chấm.
Cũng may a nương của thân thể này rất dịu dàng, rất có cảm giác an toàn.
A nương tướng mạo bình thường, mặt rất lớn rất tròn, cũng có thể là đa phần nàng đều là nhìn thấy ở góc độ b.ú sữa.
Bú sữa một hồi, nàng liền mệt mỏi, tựa như là cảm giác dùng sức hút ống hút nhưng nước không lên, mỏi mệt, không hút nữa.
A nương ôm nàng, vừa đung đưa, vừa nhẹ nhàng vỗ phía sau lưng nàng khiến nàng vô cùng dễ chịu, mặc dù còn chưa ăn no, nàng lại có chút buồn ngủ.
"Kẽo kẹt" cửa phòng bị đẩy ra, một cỗ gió nóng tiến vào.
Giang Miên Miên tỉnh táo mở mắt ra, đầu còn đặt ở trên bờ vai a nương.
Sau đó liền rơi vào một cái ôm ấp khác.
Là cha nàng.
Nghe mùi hương liền biết, có mùi thảo dược.
Thay cái ôm khác, nàng lại có tinh thần.
Nàng cố gắng mở mắt muốn nhìn rõ ràng cha nàng, đều là góc độ nhìn từ cằm hướng lên trên, cũng chỉ có một cảm giác, đẹp trai.
Tướng mạo của cha nàng ngoài ý muốn có chút tiến bộ.
Mái tóc đen dài, mặt mày đa tình, mũi thẳng tắp.
Người khoác áo gai vải thô, lại có một loại khí chất phong lưu không nói ra được.
Hắn vào nhà, trong phòng nháy mắt đều sáng sủa một chút cảm giác.
Nàng không biết mình giống nương hay là giống cha, cô nương hẳn là giống cha nhiều một chút đi, yên lặng cầu nguyện.
Giống như ngày thường, nàng cố gắng vểnh tai lên chuẩn bị lắng nghe cha mẹ tán gẫu một chút.
Muốn lấy được chút tin tức hữu dụng.
TBC
Một tháng nay nàng đều là ăn rồi ngủ, hai mắt đen thui, liền biết thân thể này có cha mẹ, có ca ca tỷ tỷ, tin tức khác tạm thời chưa tìm hiểu ra, dị năng của mình cũng không có tiếp nhận được. . .
“Miên Miên hôm nay có ngoan không, có làm nàng mệt không?”
“Ngoan vô cùng, tốt hơn hai đứa trước nhiều, chính là sữa ta không đủ nên vẫn gầy.”
“Hôm nay sao chàng tan làm sớm như vậy?”
“Có người trộm dược liệu, thượng quan nổi trận lôi đình, nói muốn chỉnh trị, chúng ta trở về trước.”
Giang Miên Miên nghe thấy trộm dược liệu, lỗ tai có chút căng cứng, cảm giác dựng lên, muốn biết có nội tình gì không, cha ruột có xui xẻo chịu liên lụy gì hay không.
Sau đó liền nghe được a nương nhỏ giọng hỏi: “Chuyện chàng lấy đồ bị phát hiện rồi? Ta đã nói chàng đừng lấy, đừng lấy mà!”
Giang Miên Miên: . . . (⊙▽⊙)? ? ?
Cha ta tướng mạo đẹp trai như vậy, thế mà còn làm loại chuyện này? Đây là tình huống gì đây?
“Sẽ không, ta làm việc nàng cứ yên tâm, ta chỉ lấy một phần ba, Đại Đầu vẫn là người lấy phần nhiều.”
“Vậy cũng nguy hiểm, xảy ra chuyện thì biết làm thế nào!”
Hai người còn đang kề tai nói nhỏ, nhỏ giọng chuyện trò về việc ăn cắp?
Trong lòng Giang Miên Miên đã nhấc lên sóng to gió lớn, không thể tin được, cha ruột mình là người gì đây!
Vẻ ngoài mi thanh mục tú, không nghĩ tới lại làm loại chuyện này? ?
Trái tim Giang Miên Miên còn không trở lại vị trí cũ thì ngoài cửa vang lên tiếng bước chân.
Tiếp theo là tiếng đập cửa.
“Run run run.”
“Kít.”
Cửa đẩy ra, ngoài cửa sắc trời tờ mờ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Một tiểu hỏa tử choai choai cuốn theo gió đêm nóng bức tiến đến.
Là huynh trưởng Giang Phong.
Trong tay hắn mang theo một cái giỏ trúc lớn.
Giang Miên Miên liền không nhịn được thăm dò, có đồ ăn ngon, có đồ…
Đại ca Giang Phong có vẻ ngoài rất giống a nương, đại khái chính là phiên bản nam trẻ tuổi của a nương.
Mặt tròn, mày rậm mắt to, dáng vẻ trung hậu đáng tin.
Hắn đi vào buông giỏ trúc xuống, kéo cỏ ở bên trên ra.
Quả nhiên từ bên trong móc ra một con gà rừng đuôi dài…
“Cha nương, con săn được gà rừng, cho nương ăn bồi bổ.”
Con gà rừng này thật là đẹp, giống như là Khổng Tước nhỏ, đủ mọi màu sắc, Giang Miên Miên cũng không tự giác nâng đầu lên.
Cha đang ôm nàng xoay người, để nàng nhìn dễ dàng hơn một chút, sau đó mở miệng khiển trách:
“A Phong, con lại chạy tới núi Hoa Nguyên đi săn, lần trước không phải cha đã nói với con, núi Hoa Nguyên là của nhà Triệu viên ngoại trấn trên, Triệu viên ngoại lòng dạ độc ác, các ngươi đến núi của hắn săn bắt, nếu như bị phát hiện, nhất định sẽ bị đánh chết.”
Lòng Giang Miên Miên cũng theo đó mà căng thẳng, đây chính là xã hội xưa ăn người đó, bắt con gà rừng cũng có nguy hiểm đến tính mạng.
“Cha, không có việc gì, ta kéo nhi tử nhà Lý trưởng và thiếu gia nhà Lưu địa chủ đi cùng, nhà Lưu thiếu gia còn từng có cử nhân, cho dù bị phát hiện, có bọn họ chống đỡ, khẳng định không có việc gì.”
Giang Phong vẫn mang dáng vẻ thật thà trả lời.
Giang Miên Miên: ... (⊙▽⊙)? ? ?
Không nghĩ tới huynh trưởng mày rậm mắt to thế mà cũng là người xấu bụng, cái này. . .
"A nương con đi thịt gà đây." Giang Phong sợ tiếp tục bị chửi, ôm gà rừng rời đi.
Con gà màu sắc sặc sỡ kia đẹp quá đi mất, Giang Miên Miên còn muốn nhìn, nhịn không được bị hấp dẫn, cái đầu nhỏ đung đưa.
Cha cực kỳ cẩn thận, ôm nàng đổi hướng, để nàng nhìn theo.
Sau đó nàng liền thấy thiếu niên choai choai mày rậm mắt to giơ tay c.h.é.m xuống.
Con gà rừng hoạt bát xinh đẹp liền trở thành con gà chết, vặt hết lông chỉ còn một con gà trần trụi nhỏ xíu, không khác gì con gà con, chỉ là cổ hơi dài một chút.
Lúc huynh trưởng g.i.ế.c gà, tỷ tỷ Giang Du trở về.
Thành viên gia đình đã đầy đủ.
Tỷ tỷ cũng có vẻ ngoài rất giống a nương, là một tiểu cô nương mặt tròn... Gen của a nương quá mạnh, Giang Miên Miên có chút lo lắng cho chính mình.
Tỷ tỷ nhảy chân sáo đi vào.
Tỷ tỷ tiến đến, cha liền ra ngoài hỗ trợ, nàng một lần nữa rơi vào vòng ôm của a nương.
“Nương nương xem!”
Giang Du từ bên trong n.g.ự.c móc ra một cái bao, mở ra bên trong là một đống mẩu bánh vụn, mùi thơm thoang thoảng.
Giang Miên Miên hít hà, không xác định mình bây giờ có khứu giác hay không, hẳn là có.
“A nương, con đến nhà Lưu địa chủ giúp việc bếp núc, quản gia nói con làm việc nhanh nhẹn, ban thưởng bánh quế cho con, con đều cầm về.”
Là bánh quế? Giang Miên Miên nhìn bột phấn kia, còn tưởng rằng là thuốc mê... Chậc, suy nghĩ của ta không đúng.
Nhìn tỷ tỷ lúc nói chuyện yết hầu chuyển động lên xuống, rõ ràng rất thèm nhưng không có ăn.
Đây là một người thành thật! !
"Ngày thường đều là A Thúy đi, hôm nay làm sao đến phiên con?" A nương mở miệng hỏi.
Giang Du nhìn hai bên một chút, sau đó tiến đến trước mặt a nương, nhỏ giọng nói ra: “Bên ngoài người người đều nói hộ vệ nhà Lưu lão gia nhà cùng A Thúy có gì đó với nhau, vị hôn phu của A Thúy chạy tới cửa ầm ĩ, quản gia nghe nói, không nhận A Thúy làm việc nữa.”
Giang Miên Miên cũng dựng tai lên hóng chuyện, không nghĩ tới địa phương nhỏ còn có loại tin tức màu hồng phấn[1] thế này.
[1] Chỉ mối quan hệ bất chính.
Sau đó liền thấy a nương dùng bàn tay không ôm nàng kia, chỉ ngón tay lên trán a tỷ.
“Lời đồn này là con đồn à, sao con có thể làm như thế? Lan truyền lời đồn như vậy có thể làm hỏng cả một đời người.”
Giang Du tỏ vẻ không vui, nhỏ giọng giải thích: “Con nói chính là sự thật, A Thúy khoe khoang với bọn con, Ngô hộ vệ còn đưa nàng ta trâm bạc, nàng ta có vị hôn phu còn thông đồng với người khác.”
Giang Miên Miên: ... (⊙▽⊙)? ? ?
A tỷ có chút bưu hãn, chỗ làm việc cạnh tranh quá hung tàn, chỉ là đi giúp việc mà thôi! ! Chỉ là vì một khối bánh quế mà thôi đó trời! !
Miệng nàng đều không tự chủ há ra.
Sau đó bên trong miệng bị nhét một mẩu phấn bột, ngòn ngọt, nàng l.i.ế.m liếm, nuốt vào, lại há mồm…
“Con cái con nha đầu c.h.ế.t tiệt, truyền lời đồn này con không sợ bị người phát hiện, đối với con cũng không tốt, nếu con thật sự muốn đi giúp việc bếp núc thì nghĩ biện pháp nhắm vào cái chân gãy kia của nương nàng kìa, nàng phải hầu hạ nương nàng, khẳng định sẽ không đi làm được, đến lúc đó chính là con đi.”
Giang Miên Miên ăn bánh quế, kinh ngạc ngẩng đầu nhìn a nương mặt tròn mặt mũi hiền lành.