"Tầm mắt hai người tách biệt khỏi sự náo nhiệt nhộn nhịp, giao thoa giữa không trung."
Ngày bảy tháng ba năm Thái An thứ ba mươi, Hiếu Minh đế Tư Mã Tắc băng hà, Thái tử Luân lên ngôi kế vị.
Trong 'Thiệu thư - Bách Tán truyện' có ghi: "Tể tướng theo di chiếu phò trợ thiếu chủ, ít ngày sau khi Đế băng, Thái tử lấy tôn hiệu là Hiếu Văn Hoàng đế. Hoàng đế năm tuổi, trợ giúp việc triều chính. Ngày sau, thuận theo ý kiến tôn tử Nhiễm, triệu Triệu Vương vào triều."
Chiếu thư đến Triệu địa, Triệu Vương Tư Mã Di kinh hãi, nước mắt lập tức rơi như mưa: "Ca bỏ ta mà đi trước, còn một mình ta thật vô vị..." Chưa đến hai câu liền khóc không thành tiếng.
Triệu Tướng quốc Tô Trọng Minh vội vàng khuyên nhủ: "Vương chớ quá bi thương, Tiên Đế băng hà, bây giờ nên làm lễ truy điệu thế nào mới quan trọng." Ám chỉ, Điện hạ ngài là muốn làm người kế vị để truy điệu, hay vẫn làm Vương đệ để truy điệu.
Tất nhiên Triệu Vương nghe hiểu, nhưng hắn vẫn bi thương mà nỉ non thảm thiết, bi thống khó có thể khắc chế. Tô Trọng Minh thật bất đắc dĩ lẫn hoài nghi Vương và Tiên đế bọn họ có 1 chân tư tình, hoặc là hai chân, hay là ba chân... Bằng không sao lại thương tâm như vậy chứ, rõ ràng là luôn ngóng trông người ta không khỏe để chuẩn bị tạo phản... Chẳng lẽ Điện hạ khóc không phải cho Tiên đế, mà là Triệu Tướng quân?
Cũng phải, vốn đang tốt lành, lại bị Thế tôn Bách Hầu quấy rối, thành thế cờ chết, há có thể tâm bình khí hòa được chứ? Tô trọng Minh và các phụ tá cùng khuyên nhủ hồi lâu.
Sau khi Triệu Vương thương tâm xong, gạt lệ nói: "Tình cảm của ta và ca sâu nặng, thực khó chấp nhận tin dữ này."
Đây là bộc trực nội tâm với thuộc cấp sao? Tô Trọng Minh giựt giựt khóe miệng, tiến lên hành lễ bẩm: "Tiên đế băng hà, thỉnh Vương định sách lược, có nên vào triều không."
Triệu Vương hít một hơi rồi nói: "Còn có thể thế nào đây? Tiên đế và ta chưa hề gặp qua, không thân thiết với ta, nhập kinh há lại thành vật trong chậu ư?
Mày Tô Trọng Minh nhíu chặt, hiển nhiên là không tán thành, nói lời: "Nếu vô pháp, nóng vội e sẽ bại sự."
Triệu Vương vung tay, không chút kiên nhẫn nói: "Ngươi có thượng sách gì?"
Tô Trọng Minh nói: "Thần thỉnh Vương nhập kinh, trong kinh có Liên, Mạch, Vương sẽ không tứ cố vô thân, Thế tử trấn giữ Triệu địa, ngừa bất trắc." Thế tử Triệu Vương đã mười tám, Triệu Vương muốn làm gì ở kinh sư, cũng có thể khởi động đại kỳ, Tân Đế không thể không cố kỵ.
Triệu Vương cảm thấy kế sách này cực kỳ khó chịu, làm sao hắn có thể tự mình dẫn binh đến kinh sư, lấy đầu tiểu Hoàng đế làm vật tế để làm thỏa lòng hắn khi phải ru rú ở Triệu địa hơn mười năm không được gặp ca hắn đến nỗi không thể nhìn mặt ca hắn lần cuối.
Các thuộc cấp khác ào ào tán thành kế sách của Tướng quốc, Liên Tiên Long có binh, bản thân Triệu Vương cũng có binh, có binh thì có thể tung hoành, chính quyền của tiểu Hoàng Đế vẫn chưa ổn định, Bách Tán cũng không phải kẻ không có tư tâm, nếu có thể bức Vua thoái vị, sẽ tốt hơn việc chiến sự nổi lên tứ phía, gióng trống khua chiêng mang theo quân binh đánh qua từng tòa thành.
Triệu Vương thấy vậy, gương mặt u ám lại càng thêm tăm tối như bị một tầng sương dày che phủ, dù cho không cam, cũng nhịn xuống, đợi khi hắn lấy được ngôi báu, thì sẽ có ngày hắn sẽ thảo phạt kẻ đã làm hắn phải bó tay bó chân thế này.
Sau khi Bách Nhiễm biết được tin tức làm người khiếp sợ từ miệng Trần Thích, lại không cách nào có thể vui đùa cùng bất cứ người nào, ngay cả nhìn thấy bình gốm dược liệu vô cùng hữu hiệu kia cũng cảm thấy kỳ quái đến chết người, tuy hoa văn trên bình rất tinh xảo, hình dáng tuyệt đẹp.
Cái gì mà nhân sinh như một vở kịch? Đây chính là như vậy! Làm thế nào Bách Nhiễm cũng không thể tưởng tượng ra được, phía trước nàng kiến công lập nghiệp, phía sau nhà nàng đã bán đứng nàng, nàng đang nghĩ, có nên gửi cho cha nàng một phong thư hay không, xem thử nơi đó, có thể thu lưu nàng được không. Bách Nhiễm có cảm giác đang đi vào ngõ cụt, làm sao có thể, làm sao có thể, làm sao có thể như vậy đây?
Đến tháng bảy của ngày hè nóng bức, sự vụ biên quan cũng đã định kết cục, Hung Nô thấy Triệu Tướng quân đã chế, hiệp ước không còn hiệu lực, tướng lĩnh mới lên không chút chùn tay, qua một mùa đông, hao tổn của bọn họ tương đối nhiều, sao có thể qua ải quân đội Trung Nguyên? Chỉ đành nghị hòa, tiểu Hoàng đế lại thể hiện hắn tín nhiệm với Bách thị, lệnh Bách Nhiễm và sứ thần Hung Nô cùng nhập kinh.
Bách Nhiễm rất chờ mong lần hồi triều phong quan thưởng tước này, trước đó, còn thuận tiện lấy lý do thân thiết cùng phản thần mà xóa hết toàn bộ chức vụ và quân hàm trên người Khương Cảnh Thụy, biếm thành thường dân, có cái án này ở đây, sau này Khương Cảnh Thụy muốn làm quan cũng khó.
Rời kinh đã một năm có thừa, rốt cục Bách Nhiễm cũng đã lại bước trên vùng đất náo nhiệt này. Chuyện ở biên quan đều do khoái mã truyền lại đến kinh sư, sự tích vinh quang của bạn học Bách Nhiễm sớm đã truyền khắp kinh thành, thêm vào đó với đôi câu nàng nói khi rời kinh, bỗng chốc hình tượng của bạn học Bách Nhiễm lại được thêm nâng cao như đỉnh núi.
Nàng cưỡi kỵ mã, dẫn theo sứ đoàn Hung Nô vừa bước vào cửa thành, đã nhận được sự nhiệt tình chào đón của bách tín đặc biệt là nhóm thiếu nữ thiếu phụ. Bách Nhiễm còn chưa kịp hồi phục tinh thần, thì túi thơm, ngọc bội, khăn tay, trái cây từ xung quanh ném đến, mặt nàng vẫn không đổi sắc, kiềm chặt dây cương, để tránh con ngựa bị hoảng loạn.
Nàng càng bình tĩnh không chút gợn sóng, thì các thiếu nữ càng thêm hét chói tai, lại thêm một vòng các trang sức túi thơm lại ném đến người nàng, cảm giác như cả một xe đều được ném đầy, sứ thần ở phía sau thì ham thích không thôi, cười đến miệng cũng lệch đi.
Bách Nhiễm bất đắc dĩ, mấp máy môi, y quan chỉnh tề ban đầu bị ném đến có chút hơi rối loạn, có vẻ đẹp cấm dục của sự hỗn độn, không biết có phải là sự kết hợp hoàn mỹ của phong thái phóng khoáng trên người nàng hay không?
"Bách lang! Bách lang!" Thiếu nữ thành tâm hét lên.
Bách Nhiễm hơi nhếch môi, cảm thấy đau đầu nâng tay chỉnh lại kim tiên quan* bị lệch, khóe mắt liếc qua bên đường, chỉ thấy nơi góc đường phía xa có một chiếc xe ngựa đang dừng, Tương Thành Công chúa lẳng lặng đứng nơi đó, nhìn về phía bên này. Nàng rời xa con đường huyên náo rình rang, ở bên ngoài đám đông, tầm mắt hai người tách biệt khỏi sự náo nhiệt nhộn nhịp, giao thoa giữa không trung.
*Kim tiên quan
Khoảng cách quá xa, Bách Nhiễm không nhìn ra được vẻ mặt của nàng, có thể là vẻ ghen tuông và oán trách vì tên của vị hôn phu bị nhóm tiểu nương tử treo bên miệng, có thể là ánh mắt ấm áp nghênh đón nàng cuối cùng cũng đã trở về, cũng có lẽ là vẻ mặt phức tạp không cam lòng vì nàng ấy cũng không nguyện ý với mối hôn sự này.
Bách Nhiễm thu hồi ánh mắt, trong lòng cũng thắt lại, xem nhóm tiểu nương tử đang nhiệt tình kia giống như không tồn tại.
Trên đại điện sớm đã chuẩn bị xong, tiểu Hoàng đế Tư Mã Luân mặc triều phục ra hình ra dạng đang ngồi ở nơi cao, phía dưới có chỗ ngồi, các đại thần vẻ mặt nghiêm trang ngồi theo thứ tự.
Bách Nhiễm nghe tiểu Hoàng đế ra vẻ lão luyện nói mấy câu tán dương, nghe phong cách nói lời này, mới thấy người của Trung Thư xá khởi thảo lời này rất đặc sắc, chờ hắn nói xong, Bách Nhiễm mới nói: "Thần chỉ tận tụy với chức trách, báo đáp sự tin tưởng của Bệ hạ mà thôi."
Tư Mã Luân vẻ mặt non nớt gật đầu một cái, cho Bách Nhiễm an vị, tiếp kiến sứ thần Hung Nô.
Lần này vẫn chưa bắt được nhược điểm của Triệu Vương, chỉ có thể nắm được Triệu Tướng quân xui xẻo làm kẻ đứng đầu để định tội, hắn đã chết, còn lại gia nhân chịu đủ liên lụy. Thông đồng với địch phản quốc là trọng tội, Triệu Vương trốn còn không kịp, càng đừng nói thay Triệu Tướng quân giải vây, vụ án giao lại cho Tam Cục* nghị tội, thậm chí không một ai dám can thiệp để tha tội cho hắn, vốn là muốn phán Triệu Tướng quân bị ngũ mã phanh thây, nam tử trưởng thành ở Triệu gia thì chém đầu, hài tử thì sung quân lưu đày, nữ quyến thì là quan nô, nhưng vì Triệu Tướng quân đã chết được nửa năm, xác chết đã hư thối, còn không có đầu, không thể ngũ mã phanh thây, chỉ có thể sửa thành phơi thây nơi hoang dã.
(*Đại diện tổ chức tư pháp thời nhà Đường)
Về phần Hung Nô, bọn họ dù cho có thất học cũng cảm thấy bất tiện khi nhắc đến chuyện này.
Tướng lĩnh ở Tương Vũ toàn bộ đều đã bị thay máu. Đáng tiếc vẫn còn chưa thò được chân vào Long Thành, nhưng cũng không trở ngại gì, Long Thành Tướng quân vẫn có tài đánh giặc, chỉ cần hắn đừng nóng vội đi theo vết xe đổ của Triệu Tướng quân.
Sau khi diện kiến Bệ hạ mới là về nhà đoàn tụ
Bách Nhiễm vọt vào hậu viện, quỳ gối trước Tạ thị, vùi đầu vào lòng nàng: "A nương, con về rồi."
Tạ thị kéo nàng lên, xúc động đến nước mắt rưng rưng, sờ nắn gương mặt nàng, lại sờ tay nàng, lại khắc chế mà nói: "Trở về là tốt rồi."
Bách Nhiễm vất vả kiềm chế tâm tình đang dâng trào, môi không ngừng cười, A nương đang cực lực khắc chế, nhưng bàn tay đang nắm lấy cánh tay nàng đang run run không còn chút sức, nắm đến nàng cũng sinh đau.
Tạ thị thấy vậy cũng bật cười, nhẹ nhàng vuốt tóc nàng, nói: "Đi nghỉ ngơi trước đi, buổi chiều nhất định sẽ có yến tiếc."
Bách Nhiễm muốn ở lại chỗ Tạ thị không đi, nơi này cũng có vật dụng để tắm rửa, cũng có giường để ngủ, còn có cái ôm ấm áp của A nương, khi rời khỏi nhà, tất cả đều là tự bản thân chống đỡ, chỉ sơ ý một chút đều có thể lấy cả mạng ra đền tội, khắp nơi đều tràn ngập máu người và sương mù, mùi máu tanh tràn ngập nơi chóp mũi, tùy thời đều có thể nuốt chửng người, quả thật là không thể lơi là một chút nào, hiện tại đã trở về, nàng thật sự rất muốn được nán lại nơi này môt lúc - - nhưng mà không được, trong mắt ngoại nhân nàng đã là 'nam tử trưởng thành' rồi.
Ánh mắt Bách Nhiễm trùng xuống: "Con nghỉ ngơi xong lại đến nói chuyện với A nương."
Tạ thị gật gật đầu, cũng không đành mà lệnh A Như đi hầu hạ nàng
Lúc này Bách Nhiễm có một tháng để nghỉ ngơi, ngày thường phải đi thăm thân hữu, làm ấm lại các mối quan hệ ở một năm trước, không thể cắt đứt được. Tất nhiên Lâm Truy Hầu cũng không ngừng lại con đường hoạch định tương lai cho Bách Nhiễm.
"A ông, người nói thật sao?" Vẻ mặt Bách Nhiễm khó tin, "Tiên Đế khâm điểm người phụ tá ấu chủ, sao lại để ta làm?"
Lâm Truy Hầu lắc đầu, tràn đầy vẻ mệt mỏi: "A ông già đi, thừa lúc còn có thể đi lại được, muốn đi một chuyến về quê nhà Lang Gia."
Bách Nhiễm nói: "Đi xong, rồi trở về cũng được, cần gì phải trí sĩ?" Đạt đến đỉnh cao như Lâm Truy Hầu, cho đến bây giờ đều là ngồi ở vị trí Tể Tướng mà làm cho đến lúc chết, nào có ai trí sĩ sớm như vậy?
"Ta cũng là vì con." Lâm Truy Hầu lạnh lùng hừ nói: "Tiên Đế nói bệnh là bệnh, nói đi là đi, lưu lại thiếu đếm ngươi cũng biết nửa năm này, trong triều có bao nhiêu người không an phận? Người người rục rịch chờ lấy sai lầm, chế trụ Bệ hạ, mưu đồ tư lợi! Còn có Triệu Vương... Người già đi, không thể thọ lâu, ai biết ngày nào đó lại đột nhiên nằm xuống? Thừa dịp ta còn khỏe, con bắt đầu trước, vừa làm vừa học, làm kém cũng không sao, ta thay con dọn dẹp, con chỉ cần mạnh tay mà làm!"
"Không thể nói như vậy." Bách Nhiễm còn muốn khuyên tiếp, "Trước mắt con tìm một chức vụ và quân hàm làm là được rồi, lần này trở về, Bệ hạ tất sẽ không bạc đãi con, thật sự không cần..." Da đầu nàng run lên, vừa lên đã làm tẻ tướng, sẽ kéo theo bao nhiêu kẻ thù đây!
Lời này nói ra, Bách Nhiễm lại mệt mỏi, thế nào cố tình lại là Công chúa chứ, nều chỉ tùy tiện là người không quen biết, thì chỉ cần cưới, rồi lại chu cấp là được, nhưng... Nàng cảm thấy nàng bị bắt phải làm giống theo tên tra nam Bách Nguyên kia rồi.
"Phải rồi, có thể kéo dài hôn kỳ đến sau này." Bách Nhiễm đỏ mặt, "Điện hạ nàng ấy..." cũng không biết đã có kỳ sinh lý chưa, thật sự là tàn phá người "lớn một chút, hoặc nảy nở một chút." Tựa như A nương nàng. Bách Nhiễm nói xong thì tâm loạn như ma, cũng không biết cuối cùng là vì ai.
Mặt già của Lâm Truy Hầu cũng đỏ lên, ho nhẹ một tiếng mới nói: "Ta truyền lại tước vị cho con, con không cần dọn đến phủ Công chúa." Hai người cũng giảm bớt cơ hội gặp mặt, cũng bớt lúng túng, bớt chút nguy hiểm, "Còn nữa, lần đi Lang Gia này, ta muốn chọn một người ở Bách thị, làm con thừa tự của con."
Bách Nhiễm kinh ngạc: "Sớm vậy sao? Còn nữa, chọn con tự không cần phải về Lang Gia, nơi đó là bản tông, đã sớm xa cách chúng ta rồi."
"Xa mới tốt." Lâm Truy Hầu nghiêm mặt nói, "Huyết mạch chi này của chúng ta đơn bạc, mà bàng chi lại sung túc, nếu không tìm được bốn năm, không bằng không có, mà lại... Đều là dòng dõi của Thành Vũ Công, dù xa, thì xa được đến đâu? Ta sẽ xem xét kỹ càng, không chỉ con tự, mà cả phụ mẫu thân sinh, cũng phải lưu tâm, không thể tìm kẻ gây họa về, cũng phải mất hai ba năm, ta phải tự giáo dưỡng hắn thêm mấy năm, rồi mới đưa đến kinh sư." Nói tiếp nữa, là một công trình vô cùng lớn, không thể vội vàng.
Bách Nhiễm vẫn cảm thấy việc này kỳ quái, không chịu đáp ứng.
Lâm Truy Hầu đã quyết định rồi, cũng không thay đổi: "Lần này trở về, con lập công lao, nhưng kinh nghiệm vẫn chưa đủ, trước mắt có ta giúp con ổn định, sẽ tốt hơn sau này vội vã, mọi chuyện phải dựa vào chính con! Bệ hạ tuổi nhỏ, con nên chung đụng với hắn nhiều hơn, khi hấn lớn có thể không niệm tình này sao?"
Việc này cũng khó mà nói, Bách Nhiễm oán thầm, nói không chừng sau khi tiểu Hoàng đế lớn lên cảm thấy ta đã biết nhiều chuyện xấu khi còn nhỏ của hắn mà giết người diệt khẩu thì làm sao bây giở? Rất nhiều người sau khi công thành danh toại thì không muốn liên lạc với bằng hữu thời thơ ấu cũng vì nguyên nhân này.
Lâm Truy Hầu lại nói: "Con cũng có việc cần làm, vào triều thì xử lý công sự, đừng có suy nghĩ mơ mộng hảo huyền, không phải lúc?"
Bách Nhiễm bất đắc dĩ, cuối cùng gật đầu đáp ứng, có Cam La* mười hai tuổi đã làm Thượng Khanh, nàng như vậy, cũng không quá mức ly kỳ. Mày Bách Nhiễm giựt giựt, tiếp sau sẽ là một trận rộn rồi đây.
(*Cam La: là học trò của tể tướng Lã Bất Vi, cháu nội của Cam Mậu (tả tướng triều Tần). Khi mới 12t ông đã là sứ thần sang nước Triệu. Có công trong việc giúp nước Tần chiếm được mười mấy thành, được vua Tần Anh Chính ban chức Thượng Khanh (tương đương Tể Tướng))
Hành động của Lâm Truy Hầu cực nhanh, ngày nghỉ của Bách Nhiễm vừa kết thúc, tiểu Hoàng đế đã chuẩn cho thỉnh cầu của lão, tước vị của Lâm Truy Hầu trực tiếp bỏ qua Bách Nguyên, trao cho Bách Nhiễm, bao gồm cả chức Tể tướng, cũng tạm bị nhà bọn họ thừa kế. Bách Tán là âm thầm nói với Tư Mã Luân, chiếu thư là do lão tự mình chấp bút, Tư Mã Luân liếc mắt nhìn một cái, thêm ấn ban hành, hai người trực tiếp bí mật định xuống chuyện này, chờ khi chiếu thư ban ra, sau khi các đại thần biết được, không thể thiếu được một hồi sóng to gió lớn. Nếu không có danh vọng của Bách thị trấn áp ở đây, đã có Ngự sử lợi dụng việc công cho việc tư mà hạch tội Bách Tán nói lời si mê với Thánh nhân rồi.
Hiện tại chỉ sợ tiểu Hoàng đế không thể suy nghĩ được sâu xa, chỉ nhớ di ngôn của Tiên Đế, phải nghe lời Tể tướng, Tể tướng tất sẽ không hại hắn. Nhưng chờ khi hắn lớn lên, gặp lại tình cảnh có kẻ mang tài nguyên quốc gia (quan chức) cho mục đích riêng, chỉ sợ cũng sẽ không sảng khoái như thế rồi.
Thừa lúc Hoàng đế còn nhỏ, lừa được bao nhiêu thì lừa. Bách Nhiễm nhìn mũ phục Tể tướng được may đo vội vàng mà không khỏi cảm khái, hiệu suất của Chế y cục thật không tệ.