Lâm Truy Hầu còn đang dự tính thượng tấu với hoàng đế, tốt xấu gì cũng nên dời tâm điểm lên chiến sự, hậu nhân duy nhất của nhà bọn họ còn đang ở cái nơi chim không thèm bay qua kia kìa. Vừa viết xong sớ dự tính dâng lên, đã bị Hoàng đế tuyên đến, muốn lão chọn người thay Hoàng đế thưởng cho tướng sĩ biên quan ở huyện Tương Vũ.
Cái này thì tốt, cũng không cần phải dâng tấu chương, tuyển chọn tốt một sứ thần, nhanh chóng chuẩn bị mang lương thảo đi là được. Cũng không biết bên kia A Nhiễm như thế nào rồi...
Gần đây Triệu Tướng quân cũng bị phiền chết, một mặt thì bị đại quân Hung Nô ngoài thành kêu gào sứt đầu mẻ trán, một mặt còn phải ứng phó Giám quân đại nhân không ngừng dò hỏi cơ mật. Tiểu tử này không phải là Giám quân Hoàng đế phái đến sao, sao không quan tâm đến chuyện đánh giặc, ngược lại lại quan tâm đến bối cảnh lý lịch của chư vị tướng sĩ. Nàng không phải lén lút đi móc nối với người, mà giơ đuốc cầm gậy ôm bình rượu đến quân trướng người ta uống rượu, chưa từng thấy kế sách thu mua nhân tâm nào một cách trắng trợn như vậy!
Chết tiệt, thêm một tháng nữa thôi, tướng lĩnh dưới trướng hắn đều phải xưng huynh gọi đệ với Bách Nhiễm rồi!
Hắn ở phía trước liều chết đánh giặc, để lại phía sau chỗ trống bị người xúi giục, đúng là một tiểu hậu sinh âm hiểm không phải người tốt! Triệu tướng quân sầu lo đến mức tóc muốn rụng hết từng mảng lớn, ngoài thành trống trận lại nổi lên, Hung Nô lại đến nữa rồi.
Đánh đuổi Hung Nô trở về, thì thấy Bách Nhiễm đang đợi bên ngoài quân trướng.
"Tướng quân uy vũ, ta cảm thấy kính nể sâu sắc." Bách Nhiễm cười hì hì khoa trương mà nói.
Hiện tại người Triệu Tướng quân không muốn gặp nhất chính là nàng, Mẫn tiên sinh phẩm tính cao thượng như thế, sao lại dạy dỗ ra một đệ tử âm hiểm giả dối như vậy chứ! Hắn đứng lại, khôi giáp trên người còn đậm mùi tanh của máu sau trận chiến, tùy tiện vứt bội kiếm cho tôi tớ, sai đó nói: "Nguyên Nhược đến khi nào?"
"Vừa đến." Bách Nhiễm tay cầm quạt lông ngỗng, cười đến phong quang tễ nguyệt, Triệu Tướng quân bị vẻ ngoài phong lưu quang minh thiên chân che mờ mắt hết mấy tháng, ấn đường giựt giựt, đưa tay ra dấu mời, nói: "Bên ngoài gió lớn, Nguyên Nhược theo ta vào trong rồi nói."
Giám quân đại nhân quá mức xảo quyệt, không một chút lưu ý có thể sẽ bị cuốn vào lời nói của nàng, Triệu Tướng quân vừa để hạ nhân cởi áo, vừa tập trung tinh thần cao độ, để đỡ phải bị nàng cuốn đi.
Chẳng qua là, lần này, Bách Nhiễm không nói vòng vo với hắn: "Triều đình có thư đến, bệ hạ sai người khao thưởng quân ta, ít ngày nữa sứ thần sẽ chuyển xuống."
Triệu Tướng quân đã không trông cậy vào việc Hoàng đế đưa đến người nào có lợi cho hắn, hiện tại hắn chỉ muốn nhanh chóng tiễn bước người đi về, nhất là cái vị Giám quân đang nhẹ nhàng phẩy quạt, cười đến hết mực hiền từ trước mặt hắn đây, nhanh nhanh về đi, nếu lại không đi, chuyện xấu Triệu Vương giao cho hắn sẽ không thể hoàn thành mất.
Triệu Tướng quân đã không làm thì thôi, khi đã làm thì sẽ làm đến cùng, dứt khoát đưa kẻ trướng mắt lên chiến trường, mượn tay Hung Nô để trừ khử, nhưng những người này đều là thay mặt quan lớn, nếu thực sự xảy ra chuyện, trưởng bối trong nhà nàng sẽ không bỏ qua cho hắn, để tránh phiền phức, chỉ đành phải ứng phó.
"Đến lúc đó còn nhờ Nguyên Nhược tiếp đãi sứ thần." Triệu Tướng quân cởi giáp sắt xuống, lộ ra trung y bị dính máu, chà xát tay vào chậu nước để tẩy vết máu, rất nhanh nước trong chậu đã biến thành máu loãng.
Bách Nhiễm liếc nhìn chậu đồng một cái, vẫn là ý cười thoải mái như trước, đong đưa phiến quạt trước ngực: "Không dám không dám, Tướng quân ở phía trước đánh giặc, tất nhiên Nguyên Nhược sẽ không để Tướng quân phải lo trước lo sau."
Lời của ngươi chẳng phải đã ngược rồi sao? Triệu Tướng quân suy tính chờ sứ thần hồi kinh xong sẽ bắt đầu khống chế Bách Nhiễm, đỡ phải bị nàng phát giác ra điều gì, thế thì sẽ phiền toái mất. Hắn lau khô tay, khoác ngoại bào lên, cười hiền từ: "Vậy thì làm phiền ngươi rồi."
Bách Nhiễm vẫy vẫy quạt: "Không đáng là gì, ta và Tướng quân xem như là đồng chí, còn phân chia rạch ròi với nhau làm gì? Haiz, cũng là Thiền Vu* Hung Nô mơ mộng, muốn đến công thành, an nguy của bách tính một phương, toàn bộ đều là công lao của Tướng quân..."
(*Vua Hung Nô)
"Là việc trung quân, nào dám xưng công?" Triệu Tướng quân khiêm tốn cười nói, đi qua ngồi xuống ghế, rất có phong phạm của đại tướng. Bách Nhiễm cũng nghiêng mình, ngồi thư thái một chút, Triệu Tướng quân thấy nàng như vậy, phỏng chừng là nàng lại không muốn đi, nhất thời thái dương lại căng đau, nhìn khuôn mặt tuấn tú thành thật này, nhưng ngẫm lại nàng một bụng ý xấu, thì lại cực kỳ không khỏe.
Bách Nhiễm mặc kệ hắn, vòng đông vòng tây nói chuyện một hồi.
Đi ra từ lều trướng của Triệu tướng quân, Bách Nhiễm hít một hơi thật sâu, ném quạt lông ngỗng cho Bằng Lan, xoa mạnh vùng trán, Triệu Tướng quân có thể ở đây nhiều năm, cũng không phải chỉ dựa vào vận may.
Người này thật sự giảo hoạt, đám người Trần Phò mã đều bị phái đi làm nhiệm vụ, bị tách riêng từng người, chỉ có nàng, cũng không bị hắn quản hạt, mới có thể thoải mái ở trong quân doanh, đã mấy tháng trôi qua, dò hỏi không ít chuyện, nàng đã sâu chuỗi manh mối đại khái, lại thăm dò thêm nữa, chỉ sợ Triệu Tướng quân sẽ không thể trơ mắt mà nhìn nữa, vì nghĩ đến mạng nhỏ này, vẫn nên bàn bạc lại kỹ hơn.
Khi sứ thần đến, vừa lúc là trước Chính Đán một ngày, vận chuyển lương thảo thẳng một đường đến đây, còn mang theo vài xe rượu, ban cho các tướng sĩ, Bách Nhiễm nhận lệnh xong, một mình được một vò, tìm mấy chén lớn, cùng vài vị Trung tướng đối ẩm, sau khi Triệu Tướng quân biết được, bắt đầu phòng bị vài vị Trung tướng, lại sợ Bách Nhiễm cố tình làm vậy, để làm bọn hắn ly tâm, nhưng cũng sợ vài vị trung tướng bị mượn sức, để Bách Nhiễm bày bố mê hồn trận.
Bách Nhiễm hàm chứa ý cười, thờ ơ quan sát, chỉ cần Triệu Tướng quân sinh ra một chút nghi ngờ trong lòng, chút lòng ngờ vực này sẽ như tằm gặm nhắm lớn lên từng chút một.
Thiên sứ khao chúng quân, sau khi binh sĩ nhận được áo bông, lại ăn một bữa đầy thịt, ăn tất niên ấm no, nhất thời sĩ khí tăng vọt, Tạ Minh thấy vậy, tâm trạng hồi phục, lập tức đến xin Triệu Tướng quân chủ động xuất chiến, Triệu Tướng quân khoát tay nói: "Không thể, Hung nô hẳn đã có phòng bị, chỉ sợ cũng đang chờ chúng ta."
Tạ Minh nhíu mày. Trần Thích cũng nói: "Thừa lúc sĩ khí tăng cao, vừa lúc giết chúng không còn manh giáp, dù Hung Nô có chuẩn bị, địa thế ngoài thành cũng không thể bị đánh mai phục, thì sợ gì!"
"Quân cơ đại sự, há có thể hành động theo cảm tính!" Triệu Tướng quân bác bỏ không chút do dự.
Đám người Tạ Minh tức đến run người, cơ hội tốt như thế lại bỏ qua vô ích, Trần Phò mã nhìn Bách Nhiễm, Bách Nhiễm nhẹ nhàng xua tay, lại cười đến thanh nhàn, Trần Phò mã cũng nhíu mày lại.
Cho đến khi thịt trong bụng các binh sĩ cũng đã tiêu hóa xong, áo bông mặc cũng đã đủ lâu, sứ thần hồi kinh, Triệu Tướng quân vẫn không chịu xuất binh như cũ, chỉ mặc cho Hung Nô đến cửa gào thét, gào đến sĩ khí bị mài đến không còn bao nhiêu.
Mùa xuân ở biên quan, vẫn là cát vàng đầy trời, Bách Nhiễm ngồi trong trướng, bên ngoài gió bụi rít gào, nàng mở một phong thư, thư này là khoái mã trong kinh đưa đến, người truyền tin là hiệp khách dưới trướng Bách thị, cũng không làm người chú ý, Bách Nhiễm mở thư, tiến đến dưới ngọn đèn, chỉ lướt mắt một cái, lập tức khiếp vía - -
Núi cao sắp đổ, Hoàng đế ủy thác Bách thị!
Hoàng đế ủy thác Bách thị, hoàng đế ủy thác Bách thị, hoàng đế ủy thác Bách thị,.... Tay Bách Nhiễm bắt đầu run run, đưa thư đến ngọn lửa, đốt thành tro tàn.
Trong kinh nhiều người nhiều miệng, không có tin tức nào có thể che giấu hoàn toàn tai mắt người khác, việc truyền ra ngoài chỉ là vấn đề thời gian mà thôi. Bách thị đã hoàn toàn đứng về phía đối lập với Triệu Vương, một khi Triệu Vương biết được, nàng ở nơi này, hẳn phải chết là không thể nghi ngờ.
Bách Nhiễm luống cuống đi tới đi lui trong trướng, bóng người hắt lên bản đồ treo trên trướng, đao quang kiếm ảnh, kèn trống chen nhau, trán của nàng cũng thình thịch rung lên.
Làm sao bây giờ? Dường như làm thế nào cũng không nghĩ ra được sách lược vẹn toàn.
Trước có sói sau có hổ, Hung Nô và Triệu Vương, không người nào mà nàng có thể một mình đối mặt.
Bách Nhiễm thầm hít một hơi thật sâu, khóe mắt quét đến một vại gốm sứ nhỏ trên thư án, bên trong là loại thuốc mỡ tốt nhất, thích hợp để dùng nơi thời tiết hanh khô gió như dao cắt ở nơi đây, đây là tiểu Công chúa nhờ sứ thần mang đến, khi sứ thần đưa thứ này cho nàng, nàng còn bị kinh sợ, hỏi sứ thần, còn có ai nhận được, khi được biết Trần Phò mã là cô phu của Tương Thành Công chúa cũng có, nàng nhẹ nhàng thở phào, không chỉ một mình nàng có là tốt rồi.
Tại sao đang lúc thế này lại nhớ đến chuyện này chứ? Đầu óc Bách Nhiễm rối loạn vô cùng, lập tức ném hết mấy chuyện râu ria này đó ra khỏi đầu.
Nàng ngổn ngang trở lại giường, ngồi phịch xuống một tiếng, Bằng Lan từ bên ngoài chạy vào, hạ giọng hỏi: "Đại lang?"
"Không có gì." Ba chữ này nói ra, bình bình ổn ổn, không chút run rẩy, dường như Bách Nhiễm được thanh âm trấn định này của bản thân trấn an, trống ngực dồn dập, bỗng chốc nỗi sợ hãi với tử vong, với thất bại đều biến mất. Nàng nuốt khan một tiếng, sợ cái gì, hoảng cái gì, hoảng sợ thì có ích gì?
Bách Nhiễm nhắm mắt lại, gương mặt non nớt xanh xao nhợt nhạt, nàng sợ chết, nhưng có sợ cũng vô dụng. Ngoài trướng có một bóng người, lâu ngày cũng chưa động, đôi mắt thâm sâu của Bách Nhiễm liếc qua nơi đó một cái, hít một hơi thật sâu, đứng dậy cất cao giọng: "Mời Tạ Tướng quân, Mông Tướng quân, Trần Phò mã đến đây, ta muốn cùng họ, đi thuyết phục Tướng quân nghênh chiến."
Tất nhiên là không đả động được Triệu Tướng quân.
Đêm hôm sau, thân vệ của Tương Võ Tướng quân chợt đi vào chủ trướng, bắt sống Tướng quân.
Làm thế nào cũng không ngờ được, Bách Nhiễm cư nhiên lại xúi giục thân vệ. Triệu Tướng quân bị ấn xuống đất, kiếm trong tay Bách Nhiễm đặt trên cổ hắn, lúc này, cuối cùng nàng cũng bày ra dáng vẻ kẻ xấu ra mặt rồi.
"Mua chuộc tướng lĩnh rất khó khăn? Nhưng mua chuộc mấy viên binh sĩ thì dễ dàng hơn nhiều." Bách Nhiễm cười nói, "Thứ ta muốn cũng chỉ là mạng của ngươi, lại không phải vị trí Thống soái tam quân, làm gì phải lôi kéo qua lại mấy vị tướng quân?" Nửa năm này lui tới doanh trướng của các vị tướng lĩnh chỉ là để che giấu tai mắt ngươi mà thôi, hôm Chính Đán tặng rượu đối ẩm với vài vị Trung tướng, chính là vì chưởng quản thân vệ, kẻ trung thành và tận tâm với Triệu Tướng quân, nàng lui tới vài lần, cuối cũng cũng để hắn sinh nghi, bắt đầu xa lánh, cuối cùng để cho nàng thừa đó mà chen vào.
"Ngươi muốn thế nào?" Đến lúc này, Triệu Tướng quân vẫn là dáng vẻ không khuất phục, Bách Nhiễm vẫn tương đối kính sợ, đáng tiếc, ta và ngươi, chỉ có một người có thể sống, tất nhiên, ngươi sẽ là kẻ tử - -
"Cũng không có gì, muốn mượn đầu của ngươi dùng một chút mà thôi." Ánh mắt Bách Nhiễm hờ hững, thanh kiếm Thuần Quân trong tay vô cùng sắc bén, nghe ngóng động tĩnh bên ngoài trướng, lúc đám người Trần Phò mã dẫn theo các tướng lĩnh cấp cao khác xông vào màn trướng, là khi kiếm trong tay Bách Nhiễm cắt đứt động mạch cổ của Triệu Tướng quân, máu tươi bắn tung tóe ba thước.
Bách Nhiễm bình tĩnh nhận lấy khăn mặt tôi tớ đưa đến lau lau tay, thậm chí còn không thèm ngước mắt nhìn những người đang hoảng sợ trước cảnh tượng kinh hãi trước mặt, chỉ nói: "Chặt đầu hắn xuống." giọng điệu này, như đang nói ngày mai trời sẽ lại nắng.
Kinh sư, trong cung Chiêu Dương.
Hoàng đế nằm trên long sàn, hít thở khó khăn, nắm chặt lấy cổ tay Lâm Truy Hầu, gằn từng tiếng rõ ràng: "Trẫm, trẫm muốn gả Tương Thành Công chúa cho nhà khanh, làm thê của Thế tôn, khanh có ưng thuận không?"
Phản ứng đầu tiên của Lâm Truy Hầu là muốn cự tuyệt, nhưng Hoàng đế cũng đã sắp chết, cự tuyệt ngay lập tức thì, là một đại thần do chính Hoàng đế khâm điểm, các đại thần và Tông thất xung quanh đều đang nhìn, dù thế nào cũng không thể dễ dàng nói ra lời cự tuyệt.
Tương Thành và Đông cung đang ở bên cạnh long sàn, tỷ đệ hai người đã sớm lệ rơi đầy mặt, nàng hoàn toàn không ngờ rằng vừa nói xong việc triều đình, phó thác thái tử cho Lâm Truy Hầu, thế mà Phụ hoàng muốn gắn nàng chung với Bách thị, cũng giống như Lâm Truy Hầu, lúc này không thể không nhận, mà lại, trong lòng nàng cũng nguyện ý với chuyện này. Nhưng việc nàng muốn, cũng không phải dùng cách thức này để đạt được.
Hoàng đế nhìn ra Lâm Truy Hầu chần chừ, không ngừng kiên trì: "Khanh xem như là lão hữu của ta, nay đại nạn giáng xuống, nói không lo lắng là giả, duy chỉ có hai nhi nữ." Hoàng đế hít một hơi, lại nói: "Bằng hữu phó thác cô nhi cho ngươi, xin ngươi ngàn vạn lần đừng chối từ." Bức thiết hắn đáp ứng mà không được oán hận.
Mọi lời đều đã để ngươi nói hết rồi, ta còn có thể nói được gì đây? Hai mắt Lâm Truy Hầu ngấn lệ, dưới ánh mắt của các đại thần và Tông thất, trịnh trọng gật đầu.
Hoàng đế khẽ cười nói: "Tốt, đều lui xuống hết đi, trẫm muốn an trí rồi."
Mọi người lui ra, đợi hai ngày cũng không đợi được tiếng chuông tang vang lên, hoàng đế lại kéo dài hơi tàn mấy ngày. Lâm Truy Hầu nổi gân xanh, Hoàng đế đều là gian trá, dù là kẻ thiện cũng không thiếu sự khôn ngoan, cứ thế Bách thị bị kéo đến trên thuyền của Thái tử, lại được bảo toàn gấp đôi.
Lâm Truy Hầu xoa trán, tuy vậy, trước khi A Nhiễm rời kinh, tổ tôn hai người đã nói chuyện với nhau, chọn phò tá Thái tử, vẫn tốt hơn Triệu Vương tàn bạo. Hiện nay Hoàng đế cũng đã đưa ra thành ý, tính ra lão cũng không thiệt, nhưng vẫn tránh không được mà thấy khó chịu khi bị tính kế.
Còn có, Tương Thành Công chúa, làm thế nào nói chuyện này với A Nhiễm đây? Lâm Truy Hầu càng thêm nhức đầu, Tương Thành, Tương Thành, lão niệm hai câu, nếu là người khác thì không sợ, Công chúa hoàng thất thì thế nào, gả vào thế gia thì phải theo gia quy của thế gia, lão lo là Bách Nhiễm sẽ không vui, giống như cha của nàng, phất tay mặc kệ.
Lâm Truy Hầu rất ám ảnh với việc Bách Nguyên là đoạn tụ.
Lại có, ban đầu hắn còn có suy nghĩ muốn Bách Nhiễm trước lưu lại một cốt nhục, không phải vừa lúc rời kinh đó sao? Khi trở về để A Nhiễm lấy danh nghĩa du học, ẩn cư ba năm năm năm, sinh hạ ra một hài tử, xem như con ngoại thất mà đưa vào gia phả, tuy rằng trên mặt danh phận không chính đáng, nhưng cũng là lưu giữ huyết mạch của lão.
Suy nghĩ này cũng không phải ngày một ngày hai, lúc trước là sợ Bách Nhiễm không đáp ứng (Bách Nhiễm: làm sao có thể đáp ứng, A ông à, ông càng già càng ngây thơ rồi), suy nghĩ đó cứ từ từ suy tính. Nhất thời bị Hoàng đế can thiệp vào, cái này thì hay rồi, tôn tức phụ cũng đã định rồi, phần lớn người của Tư Mã thị đều hung mãn, Công chúa há có thể chấp nhận việc có con rơi bên ngoài? Nói ra cũng không dễ nghe.
Còn cả chuyện viên phòng. Sự tích về các Công chúa khác của nhà Tư Mã cũng khá là, dưỡng nam sủng, tạo phản cũng không tính là gì, hung hãn nhất chính là có Công chúa mang giáp sĩ giết chết cả nhà Phò mã đã chết, sau đó lại suốt đêm chạy trốn đến đất phong vẫn tiêu dao khoái hoạt như trước. Nếu A Nhiễm không viên phòng với Công chúa, hậu quả sẽ lại thế nào đây?
Lâm Truy Hầu bắt đầu nghiến răng hận Bách Nguyên. A Nhiễm là hài tử ngoan, không trách nàng, Tạ thị giáo dưỡng tốt hài tử, là có công, Công chúa còn chưa gả vào, chỉ tạm xem là tai họa ngầm, đáng ghét nhất chính là Bách Nguyên!!! Lâm Truy Hầu vung bút lên, viết một phong thư, lại mắng nhi tử thêm một trận.
Sau khi mắng xong thì tinh thần cũng sảng khoái, nghĩ đến Bách Nhiễm bên kia không biết ra sao rồi, lại chờ thêm một ngày nếu không có tin tức, lão lại đưa Bách Nhiễm trở về, nhưng trong lòng vẫn mong Bách Nhiễm có thể xử lý chuyện bên kia viên mãn. Suy nghĩ một hồi, thì Trường sử cấp tốc đi vào, bẩm: "Đại lang gửi thư."
"Nhanh, mang ra." Lâm Truy Hầu đứng dậy, vươn tay ra, thư vừa đưa đến tay, lập tức mở ra, vừa đọc qua, toàn thân Lâm Truy Hầu đều sảng khoái, thoải mái cười nói: "Đi nói với A Tạ, Đại lang vẫn mạnh khỏe."
Đại lang chẳng những mạnh khỏe, nàng còn nảy ra một chủ ý, đề nghị Lâm Truy Hầu, một khi Bệ hạ băng hà, tức tốc triệu Triệu Vương hồi kinh, bóp chết nguy cơ xảy ra chiến sự. Lúc này triệu Triệu Vương về, hẳn là Triệu Vương sẽ về. Bởi vì, biên quan đã nằm trong tầm kiểm soát của Bách Nhiễm.
Bách Nhiễm chặt đầu Triệu Tướng quân xuống, đưa đến màn trướng của Thiền Vu Hung Nô, nói với hắn, đồng minh của các ngươi đã chết, tức tốc lui binh, bằng không sẽ không khách khí nữa. Các tướng lĩnh bị kiềm chế gay gắt, đã sớm muốn chiến đấu với hung nô một trận, Bách Nhiễm ném phong thư tư thông của Triệu Tướng quân và Hung Nô được tìm thấy trong thư phòng đến trước mặt mọi người, thân tín của Triệu Tướng quân đang muốn rút kiếm ra, đám người Tạ, Trần đã sớm có chuẩn bị mà áp chế chúng.
Giám quân đại nhân, lúc này mới bắt đầu thánh mệnh giám quân của nàng.
Đời người tịch mịch như tuyết sau cơn mưa. Bách Nhiễm ngồi trước sân, phe phẩy quạt, nấu chút rượu để uống.
Trần Phò mã cảm thấy kỳ quái: "Sao ngươi biết Triệu Tướng quân tư thông với Hung Nô."
"Khi đến đây ta đã có suy nghĩ này." Nàng cũng không phải nghĩ xấu cho người, Bách Nhiễm dương dương đắc ý, trận chiến này đã lâu như vậy mà vẫn chưa giải quyết xong, thái độ ứng chiến của Triệu Tướng quân thể hiện rõ sự tiêu cực, hẳn là đã có ước định gì đó với Hung Nô, đáng tiếc, Triệu Vương cẩn thận, chưa bắt được dấu vết hắn để lại, tất cả đều là Triệu Tướng quân và thân tín của hắn ra mặt.
Trần Phò mã thấy nàng không nhiều lời, liền cười nói: "Đêm đó ngươi bảo ba người chúng ta đi thuyết phục Triệu Tướng quân, rời khỏi lều, tránh tai mắt của kẻ khác nói ra kế hoạch lớn mật thế này với chúng ta, thật rất quả cảm."
"Nếu không có thế huynh tương trợ, một mình Nhiễm ta cũng không thể làm nên chuyện." Bách Nhiễm không chút để tâm, ngẩng đầu nhìn tiết trời, "Lại qua mấy ngày nữa, là có thể hồi kinh rồi." Triệu Tướng quân và Hung Nô đã giao ước, kéo dài ba tháng sẽ thượng tấu triều đình xin nghị hòa, đến lúc đó Hung Nô có thể đạt được lợi ích, sau đó lại càng được lợi nhiều hơn, nhưng chúng lại không được viết trong thư, Bách Nhiễm đoán, phần nhiều là muốn dùng đến quân đội biên quan, người Hung Nô được lợi, đến lúc đó nếu bán tốt, tự có thể lại được thêm lợi ích.
"Sau khi hồi kinh, chỉ sợ Nguyên Nhược phải gọi ta một tiếng cô phu rồi."
Nhất thời Bách Nhiễm thu hồi lại dáng vẻ thế ngoại cao nhân, ngơ ngác hỏi: "Cái, cái gì?"