Kiêm Gia Kỷ Sự

Chương 32



"... Không chơi trò khoe ân ái như vậy!"

Người già đi, càng thêm cố chấp, tùy hứng, riêng người có địa vị cao, lại càng có khả năng tùy hứng như vậy.

Bách Nhiễm nhận chức vào giữa tháng chín, sau đó cần bổ nhiệm những quan lại có công, còn những thuộc cấp do Bách Tán lưu lại, có thể thu nhận thì đều thu, tất cả đều là những người đã quen, làm việc cũng thuần thục, đi theo Tướng phủ, làm thêm vài năm đều có thể thăng chức, không có chuyện vừa đổi lãnh đạo, thì không cần người tài mà đá người đó đi, về phần vài chức vụ còn trống, có không ít quan lại dâng thư tiến cử con cháu mình.

Bách Nhiễm chọn vài người, trước quan sát cho học hỏi kinh nghiệm, có năng lực thì dùng, không thì chuyển đi nơi khác, dù sao nàng cũng mới bắt đầu, để cùng nhau cùng trưởng thành vậy.

Công vụ ban đầu cũng không có gì khó, Bách Nhiễm đã lưu ở thư phòng trong Tướng phủ bao nhiêu năm, nếu ban đầu nàng chỉ là một hài tử từ từ trưởng thành, thì tước mắt chỉ có thể nói là biết nhiều hơn, nhạy bén hơn các thiếu niên đồng lứa một chút mà thôi, nhưng mà, ngại quá, nàng là xuyên đến đây, nàng dùng tâm trí, linh hồn của người trưởng thành đi theo học tập Bách Tán mười ba năm, dù là một cái đầu gỗ, cũng sẽ học thành xuất sư, huống chi nàng vẫn là một 'Thần đồng'.

Bách Tán cẩn thận nhìn ra ngoài một hồi, cũng buông tay xuống, chỉ nói "Hậu sinh khả úy." Vừa vui mừng cũng vừa buồn bã, thành công lui thân, việc lão cần làm là lựa chọn hậu nhân thật tốt, tránh làm cho Bách thị vì lão mà suy bại.

Trước nay Bách Nhiễm phần nhiều chỉ ở trong Hầu phủ, trước khi Tam cục, thì cực kỳ ít tiếp xúc với nhóm thuộc cấp, thân vệ, dù có ra khỏi nhà, người khác cũng chỉ xem nàng như là công tử thế gia, thế tôn hầu môn, nhưng hiện tại đã bắt đầu liền phát hiện, vừa động tay, có thể khởi động cả một quốc gia, cũng không phải một Hầu phủ tầm thường có thể làm được.

"Lang quân, sáng nay Phiêu Kỵ Tướng quân chuyển danh thiếp đến, muốn được gặp lang quân."

Mỗi ngày danh thiếp tiếp nhận ngoài cửa nhiều không đếm xuể, Trường sử sẽ chọn ra danh thiếp có thể gặp mặt, lấy ra đưa lên cho Bách Nhiễm. Bách Nhiễm nhìn qua, rồi nói: "Quá ngọ ngày mai, mời Tướng quân đến phủ một chuyến."

Nàng đến thư phòng vừa ngồi xuống, Hồng Lư Tự Khanh Tào Chính Bình và Bách Nghĩa Phụ đã cùng nhau đến, trước mắt Bách Nghĩa Phụ đã không còn làm Chấp Kim Ngô nữa, năm trước Bách Tán đã điều hắn đến Kinh Triệu, Chấp Kim Ngô vẫn nằm trong phái của Bách thị như trước, do Tề Ninh Kiến tiếp nhậm.

"Quân Hầu, năm nay là Chính Đán đầu tiên từ khi Bệ hạ kế vị, theo quy chế, Phiên Vương tứ phương sẽ nhập kinh chầu mừng, đến lúc đó, nên an trí như thế nào?" Tào Chính Bình hỏi.

"Cứ chiếu theo lệ thường mà làm, nhưng có điều, đừng để náo loạn." Dù có thông đồng làm gì, cũng không thể gây nên chuyện, không phải mỗi Phiên Vương đều có đãi ngột tốt như Triệu Vương, Phiên Vương trấn tứ phương, đều có người của triều đình đi theo, gọi là phụ tá, thực chất là giám thị, Phiên Vương ngoại trừ thu thuế, cũng không thể điều động binh quyền, cũng không tạo nên biến cố gì.

Hồng Lư Tự và Kinh Triệu có được lời xác nhận, có thể bắt tay vào làm.

"Phiên Vương vào triều, phần nhiều là mang theo nhi nữ, không thiếu được phải khai mấy buổi yến tiệc, các ngươi có thể làm tùy thích, nhưng đừng gò bó." Bách Nhiễm lại nói.

Tào Chính Bình và Bách Nghĩa Phụ hiểu rõ, cho bọn họ chút thể diện, đãi ngộ không thể kém Triệu Vương quá nhiều, tránh để Phiên Vương sinh lòng oán hận, tránh cho ngoài mặt triều đinh không khó coi, còn có, đây cũng là ân uy và thị uy, tổ chức mấy buổi yến tiệc cũng không có gì, tránh cho gặp nhiều rắc rối.

Bách Nhiễm thấy bọn họ đã hiểu, liền giữ họ lại dùng cơm chiều, Bách Nghĩa Phụ vội nói: "Vốn không nên từ chối. Chỉ là gia phụ trở về nhà, ta cần về hầu hạ." Không chỉ Phiên Vương muốn châif mừng, đại quan ở biên giới các nơi cũng muốn nhân cơ hội vào kinh để tạo quan hệ tốt với tân chủ tử, phụ thân của Bách Nghĩa Phụ, đang là Thứ Sử, làm chủ một phương, lần này vào kinh, không về thẳng nhà mà đi thẳng đến Tướng phủ, bái kiến Bách Nhiễm. Bách Nhiễm cười nói: "Vốn là ta nên đến bái kiến thúc công."

Bách Nghĩa Phụ lại vội khiêm tốn thêm vài câu, Tào Chính Bình thấy bọn họ khách khí cũng đã được một lúc, tiện đó cũng thẳng thắn: "Nghĩa Phụ đi thì đi đi, ta đây muốn mặt dày ở lại."

Dùng xong cơm chiều, Tào Chính Bình thấy Bách Nhiễm không còn chuyện gì khác, nên cũng ra về, Chính Đán sắp đến, cả nước đều hướng về, mấy ngày gần đây hắn bận đến hận không thể mọc thêm ba đầu sáu tay mà dùng

So với hắn, Bách Nhiễm nhàn nhã hơn, trước đến chỗ Tạ thị ngồi một lúc, nghe nàng nói chuyện lễ vật được tặng trong năm này, lại nói cho Tạ thị, người nào nhà nào nên tặng lễ nhiều hơn năm trước vài phần.

Hai mẫu tử ngồi dưới mái hiên, pha trà thưởng thức cảnh tuyết trước mặt, sau khi đã trao đổi xong những chuyện quan trọng, còn cả việc định danh sách khách mời thiết yến tân niên.

"Chờ khi Công cháu vào cửa, việc này, con có thể bỏ qua mấy chuyện này được rồi." Tạ thị nói, đã muốn lo chuyện tiền viện, lại còn muốn quản việc hậu viện, cũng quá mức mệt mỏi rồi.

"Nàng không vào, chẳng lẽ A Nương không làm tốt được sao?" Bách Nhiễm cười nói, "Con chỉ là muốn ngồi cùng A Nương nhiều thêm một lúc, nên mới nói nhiều thêm vài chuyện này thôi." Nàng ngừng một chút, nhìn về phía hồng mai dưới màn tuyết trắng trong đình viện, không biết là buồn bã hay là bất đắc dĩ, "Dù bỏ qua, thì con và nàng, nhất định là không thể nói chuyện đó với nhau rồi."

Tạ thị hơi giật mình, ánh mắt nhìn Bách Nhiễm như có vẻ đăm chiêu

Đã mấy ngày rồi Bách Nhiễm không gặp Tương Thành, ngoại trừ ngày về kinh, nhìn thấy nàng ở góc đường phía xa, thì là gặp qua vài lần ngoài cung Chiêu Dương, bên cạnh vẫn luôn có rất nhiều người, dường như Tương Thành Công chúa muốn nói chuyện với nàng, nhưng lại cố kỵ nhiều người, cố gắng không mở lời.

Trước đây nàng sẽ không suy nghĩ gì, nhưng từ khi nàng và Điện hạ định ra danh phận, thì dường như không còn như vậy nữa, nàng sẽ nghĩ đến nàng ấy, cũng không phải quan tâm nàng ấy đang làm gì, cũng không phải nghĩ đến vẻ đẹp động lòng người của nàng mà mỉm cười, chỉ là đơn thuần nghĩ đến người này, nghĩ đến việc sau này các nàng nên sống chung thế nào đây.

Là áy náy nhỉ? Nhất định là sự áy náy và bất đắc dĩ có lỗi với người này, không bao giờ có thể tùy ý chung đụng với tiểu Công chúa như trước đây được nữa. Trước đây, tuy rằng vì cú 'va chạm nhỏ' thật lâu trước kia mà nàng có chút kiêng kị, nhưng kỳ thực, nàng cũng không phòng bị nàng ấy.

Bách Nhiễm thở dài.

"Lang quân, trời giá rét, hay là ngồi xe đi?" Gia lệnh nói.

Bách Nhiễm xua tay: "Dẫn ngựa đến đây." Rồi lại nói: "Đốt ấm lò xông hương trên xe cho phu nhân, cả bình nước ấm nữa, cũng đừng quên."

Gia lệnh thấy nàng vẫn cứ khăng khăng, nên cho người dẫn ngựa đến, cười nói: "Đều đã chuẩn bị xong rồi ạ."

Hôm nay là đại yến Chính Đán, vốn Tạ thị không cần vào cung dự yến, nhưng Bách Nguyên không có chút trách nhiệm nào của một Thế tử, quên cả việc xin phong tước cho thê tử của mình, sau khi Bách Nhiễm nhập tước làm Tể Tướng, thấy Tạ thị kết giao với nhóm phu nhân, mà phẩm hàm thấp hơn một bậc, tuy rằng không bởi vì thế mà mọi người xem thường nàng ấy, nhưng mà tất nhiên Bách Nhiễm không thể cứ xem như thế, nên lập tức thay nàng xin phong làm Cáo Mệnh Phu nhân nhất phẩm.

Tạ thị mặc đại triều phục bước ra, Bách Nhiễm đang đứng bên cửa, liền bước lên trước đỡ nàng lên xe ngựa, rồi mới tự mình ngồi lên ngựa.

Có không ít người vào cung dự yến, càng đến gần hoàng cung, càng nhìn thấy nhiều xa giá, Bách Nhiễm ngồi trên lưng ngựa, chào hỏi người quen, xa giá vừa đến cửa cung, đều sẽ có nội giám đến dẫn người vào.

Yến hội vừa bắt đầu, Tể Tướng thay mặt bách quan kính rượu Thiên tử trước, sau đó là khai tiệc. Triệu Vương ngồi đối diện Bách Nhiễm, vẫn luôn mang theo vẻ mặt dò xét, khinh thị lại như muốn lôi kéo mà nhìn nàng, Bách Nhiễm chỉ liếc mắt nhìn hắn, đạo bất đồng bất tương vi mưu, rất rõ ràng là hai người đã đứng ở hai mặt đối lặp, nàng lại không có tiết tháo, cũng không có khả năng sẽ đổi phe cánh.

Ngược lại, Bách Nhiễm tương đối quan tâm tiểu Hoàng đế, bí mật lệnh cho Trường Ân thay đổi thứ tự từng món trên bàn ăn của tiểu Hoàng đế, chỉ đặt những món nóng, dễ tiêu trước mặt hắn. Tiểu hoàng đế rất ngoan, đưa món nào thì ăn món đó.

Tiền điện, các đại thần xem như là khắc chế, hơn nữa bản thân Hoàng đế cũng chăm sóc không tốt, càng đừng nói dẫn dắt mọi người nói chuyện vui chơi, nhưng bàn tiệc của nhóm nữ quyến ở thiên điện lại truyền đến từng trận cười nói.

Bách Nhiễm cũng cười, đã xin chỉ thị của Hoàng đế gọi nội quan đến hỏi, bên kia đang nói về chuyện thú vị gì. Tương Thành Công chúa cách một khoảng không nói đến, đang nói đến bài thơ của các vị đệ tử quan lại viết trong tiệc Chính Đán năm trước, muốn yêu cầu bên nam khách làm thơ ca cho bên nữ quyến chút niềm vui.

Bách Nhiễm nói: "Chúng ta làm thơ thì không khó, có qua có lại, bên đó sẽ làm cái gì?"

Mọi người ào ào hưởng ứng, nhất thời không khí cũng nóng lên. Vốn tiểu Hoàng đế đang buồn ngủ, lúc này ánh mắt cũng sáng lên rồi.

Nội quan lại truyền lời, truyền đạt lời Tương Thành Công chúa đến, các nàng phụ trách bình phẩm, nếu hay sẽ viết lại. Bách Nhiễm cũng chào giá, còn muốn phần thưởng cho người đứng đầu, phần thưởng phải do các nàng trao.

Tương Thành Công chúa sảng khoái đáp ứng, cũng lấy một khối ngọc của bản thân ra, lúc này người truyền lời đổi thành tỳ nữ của Công chúa Điện hạ: "Tương Thành Điện hạ nói, xin hãy phát huy hết tài năng văn chương của các vị." Dứt lời còn thay mặt Công chúa nhà mình mà nhìn Bách Nhiễm một cách kiêu ngạo, dường như Bách Nhiễm có chút ngượng ngùng mà mỉm cười gật đầu.

Mọi người: ... Không chơi trò khoe ân ái như vậy!

Các đại thần bất luận già trẻ đều có cốt khí, không thể cứ thế mà nhìn người ta khoe ân ái như thế, nhất là tú sĩ tài tuấn, tất phải làm chướng ngại vật mới được, người người đại triển tài văn chương, thơ văn từng tờ được đưa đến thiên điện, viết xong rồi còn vỗ án mà ngâm lên, nhóm tiểu nương tử cũng phụ họa theo, càng thêm hào hứng.

Qua vài vòng rượu, Bách Nhiễm cũng tiện đó rời khỏi điện, đêm nay không trăng, may mà đèn trong cung dày đặc, khi trở về, Bách Nhiễm đứng một lúc lâu ở trong sân, muốn tỉnh rượu trước, khi xoay người, đã thấy Tương Thành Công chúa đi đến.

Hai người vừa mới ở trong điện cao giọng một phen, lúc này chạm mặt, lại có chút không được tự nhiên. Bách Nhiễm lui một bước, khom người hạ bái nói: "Thần Bách Nhiễm bái kiến Điện hạ."

Tương Thành nhìn mái tóc được chải cẩn thận tỉ mỉ của nàng, trong lòng cảm thấy ấm áp, khóe môi liền nhiễm ý cười: "Ngươi không cần làm đại lễ như vậy đâu."

Bách Nhiễm theo lời nàng đứng thẳng, ánh mắt nhẹ nhàng lưu lại trên người Tương Thành rồi lại lập tức nhìn về nơi khác: "Sao Điện hạ lại ra đây?"

"Bên trong ngồi buồn, vốn muốn ra đây hít thở một chút, không ngờ lại gặp được ngươi." Tương Thành nói. Ngày đông ở đại điện, vì tránh gió lạnh xâm nhập, nên che chắn khắp nơi, trong điện lại đốt than, ngồi lâu, tất nhiên sẽ cảm thấy ngột ngạt, Bách Nhiễm cũng thấy vậy, nói đùa: "Nhiều thơ văn sâu sắc như vậy, Điện hạ ra ngoài này, hẳn là sẽ bỏ lỡ."

Tương Thành nghiêng đầu, khe khẽ liếc nhìn nàng, sóng mắt uyển chuyển, tiếng nói nhè nhẹ lại bộc trực: "Đã xem được bài của ngươi rồi, còn lại, thì có can hệ gì với ta đâu?"

Bách Nhiễm: ... Dường như nàng được thổ lộ rồi...

----------

Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com