Kiêm Gia Kỷ Sự

Chương 29



"Nếu nàng có thể đạt được ước nguyện, tất sẽ một lòng đối tốt với hắn, tôn kính người nhà hắn, giúp hắn xử lý chuyện nội viện."

Ý tại ngôn ngoại, Bách Nhiễm trào phúng rõ ràng việc hắn đến muộn, nói chủ nhà và tân khách đều chờ một mình hắn, rất là vô lễ, mà đúng thực là hắn đến trễ, trước đó đã vô lễ, không thể biện giải, bị một hạng hậu bối nói như vậy, Khương Cảnh Thụy cảm thấy mất hết thể diện, rất không thoải mái.

Trần Phò mã mỉm cười, không nói một lời nào. Nhưng Mông Lâm ngay thẳng, nhìn không quen việc Khương Cảnh Thụy bày ra điệu bộ tự cho mình là đệ nhất thiên hạ hơn nữa Khương Thái tính tình hẹp hòi, hai nhà cũng không có giao tình gì, nên ha ha cười nói: "Đến muộn cũng có sao, chúng ta đợi thêm một lúc nữa thì cũng có làm sao? Khương Tướng quân không cần để ý, nhanh ngồi nhanh ngồi nào." Bách Nhiễm là 'có lễ độ' ám chỉ Khương thúc thúc ngươi đến muộn, làm trưởng bối mà lại gây khó dễ vãn bối thật không có phong độ mà, chính ngươi đã vô lễ trước thì cũng đừng trách ta thất lễ, đến Mông Lâm này, hắn thế nào cũng phải kéo mảnh vải này xuống cho rõ ràng, trực tiếp nói thẳng ngươi đã đến muộn.

Lần này đến phần nhiều là các quan viên có nhiều kinh nghiệm, ai cũng không mong đắc tội với ai, Mông gia bọn họ tuy không phải thế gia, nhưng từ thời khai quốc cũng theo tùy Cao Đế giành thiên hạ, giành lấy danh dự tôn quý của thế gia là trách nhiệm của nhà hắn, nhưng hắn lại muốn hạ thấp tôn tử của kẻ giết heo, hắn cũng không có áp lực gì.

Mông Lâm vừa dứt lời, mọi người đều nhịn không được mà che miệng cười. Khương Cảnh Thụy căm tức, lại chỉ đành phải bồi tội với mọi người: "Đường đi trắc trở, không dễ gì đến được nơi này, nên ngủ say, để lỡ giờ lành của yến tiệc, thứ tội, thứ tội."

Trần Phò mã vẫn mỉm cười, thản nhiên nói: "Ta cũng thấy mệt mỏi, suýt nữa đã ngủ quên, huống hồ gì là Khương Tướng quân?"

Thoạt nhìn là đang giảng hòa, nhưng vào tai người khác lại không giống vậy, ai mà không một đường phong sương đến nơi này? Chẳng lẽ chỉ có ngươi vất vả, người khác đều bay đến đây hay sao. Nói rõ là hắn không để người khác vào mắt!

Ngươi không để ta vào mắt, thì ta còn cần phải vậy sao? Bên trong rỗng tuếch bên ngoài thoạt nhìn cũng không mấy thông minh, nói nhiều thêm một lời cũng ngại dọa người! Nhưng phàm là người làm quan, bản lĩnh thế nào khó mà nói, nhưng sự kiêu ngạo thì vẫn có, ánh mắt mọi người nhìn Khương Cảnh Thụy càng thêm nửa điểm thiển cận.

Triệu Tướng quân ngồi hàng đầu, người phía dưới có sắc mặt thế nào, hắn đều thu vào mắt, không khỏi ngầm bực, hận Khương Thái không hiểu chuyện, vốn nên nhìn đoàn người đến đây lúc này, rất có thể là Hoàng đế phái người tổ chức thành đoàn với dụng ý đến càn quét thế lực của Triệu Vương ở biên quan, thật vất vả có thể nhét thêm người vào Triệu đảng, ngươi nói phái ai không phái lại đưa cái tên Khương Cảnh Thụy ngu đần, nóng nảy đến đây làm xáo trộn.

Đây không phải là vẽ vời thêm chuyện thì là gì? Chờ Triệu Vương được việc, Khương Cảnh Thụy lại ngu xuẩn cũng không gây ảnh hưởng gì, ngược lại để hắn làm hỏng việc, vậy thì hay rồi.

Mà lại Khương Cảnh Thụy còn không tự biết mình, cho rằng Trần Phò mã lên tiếng vì hắn, còn có vẻ hơi đắc ý, tự nhiên không tức giận với Bách Nhiễm nữa, trong lòng tự cảm thấy tiểu tử này không đáng là gì, nàng cũng không là gì hết, tạm thời gác lại, lần sau lại tính.

Thật sự là nhân sinh tịch mịch như tuyết, nơi nào cứng nhất thì rơi vào đó.

Vì là tiệc tẩy trần, Triệu Tướng quân không nhắc đến công sự câu nào, ngược lại Bách Nhiễm cũng không sao cả, nàng là Giám quân, lại không phải là quân sư Trung Lang tướng phải lật văn sách hỏi người kia vài ba câu, mà nếu thật để cho nàng lên chiến trường khoa tay múa chân, một kẻ đọc vài ba quyển binh thư gà mờ như nàng, nơi nào so được với người mười lăm năm ở nơi này, đã quen với chiến thuật của Hung Nô như Triệu Tướng quân đây chứ?

Bạn học nhỏ Bách Nhiễm không chút áp lực, nhưng những người khác đã nôn nóng. Nàng nhận được ánh mắt của Trần Phò mã, nghe Triệu Tướng quân thập phần khuynh mộ hỏi về Mẫn Tĩnh Viễn, liền cười nói: "Mẫn sư phong lưu, là đệ tử nào giám tùy ý buông lời về người chứ?"

Triệu Tướng quân đồng ý sâu sắc, nói với sự khao khát trên mặt: "Mẫn tiên sinh là danh sĩ thiên hạ, nhiều năm trước vừa gặp, đến nay vẫn không quên."

Nói đến giống như là người hắn nhất kiến chung tình, ái mộ đã lâu vậy. Bách Nhiễm oán thầm trong lòng, đôi mắt đào hoa cười như không cười: "A cha ta cũng là danh sĩ, nếu Triệu Tướng quân có thể hạ xuống một chút, đứng cùng một chỗ cũng xem là xứng." Nàng cũng không thấy áp lực khi sắp xếp cho cha mình, nếu cần thì có thể lấy ra, một lần lại một lần càng thêm dễ dàng hơn.

Hai mắt Triệu Tướng quân sáng ngời: "Hoặc giả có thể thấy được phong thái Tử An ngày xưa?"

"Cũng là A cha ta, tất nhiên ta cho rằng người không thể sánh được." Bách Nhiễm chậm rãi hớp một ngụm rượu, rồi sau đó nói, "Gia phụ thích sơn thủy, xuất khẩu đều là sơn thủy thiên hạ, Vạn Lý Trường Thành bao la hùng vĩ, đáng tiếc Hung Nô hàng năm xâm phạm biên quan..." Dứt lời nặng nề lắc lắc đầu.

Câu chuyện đã khơi dậy, đám người Trần Phò mã thừa lúc này nói đến tình hình hiện tại thế nào. Triệu Tướng quân yếu không thể đấu lại kẻ địch mạnh, chỉ đành phải bỏ qua danh sĩ hắn yêu thích nhất mà nói đến chuyện đánh giặc. Bọn họ cũng không trông cậy vào việc Triệu Tướng quân có thể nói hết toàn bộ cho bọn họ, nhưng lúc này biết nhiều hơn chút nào thì tốt hơn chút ấy.

.

Tương Thành bắt đầu nhìn thẳng vào chuyện của nàng và Bách Nhiễm có bao nhiêu phần khả năng đạt được kết quả. Về phần khả năng này, bao gồm cả việc Bách Nhiễm có mang cùng tâm tình thầm kín với nàng hay không. Chỉ cần không có, nàng có thể đánh liều một chút, gia tộc nàng cùng Bách thị liên hôn, chỉ cần xử lý thỏa đáng, đó là chuyện cùng thắng của hai bên. Suy nghĩ của Tương Thành cũng đơn giản, Lâm Truy Hầu không phải chậm chạp tỏ rõ lập trường đó sao? Sợ đơn gian đó là tân quân không mộ cựu tộc, giẫm lên thế gia mà giành lấy quyền to. Tương Thành không dám phát ngôn bừa bãi tính tình Đông cung mềm yếu, tất đổi xử tử tế với cựu thần, nhưng nếu nàng đưa bản thân áp cùng Bách thị, thì có thể xem như chất xúc tác giữa tân quân và Bách thị, nhưng điều kiện tân quân này là Đông cung. Nhưng nếu là Triệu Vương, vậy thì khó mà nói, Triệu Vương cũng có thể đưa nữ nhi ra để bắt lấy Bách thị, nhưng hắn còn có nhi tử, hắn có nhạc phụ, con của hắn cũng có nhạc phụ, nhạc phụ của Thế tử của Triệu Vương chính là Mạch thị, Mạch thị và Liên thị đều là thế gia nhất lưu, thoáng hơn Bách thị, chỉ còn cách một bước, ai cam tâm làm kẻ đứng sau chứ?

Nàng suy nghĩ rất nhiều, nghĩ đến lúc dung sắc ửng hồng, tim đập thình thịch, chỉ sợ làm cho người ta biết được, lại chê cười nàng, chỉ liền sờ sờ đôi tai đang nhô lên cao của tiểu hồ ly, nói chân thành: "Đào chi yêu yêu, kỳ diệp trăn trăn. Chi tử vu quy, nghi kỳ gia nhân."* Nếu nàng có thể đạt được ước nguyện, tất sẽ một lòng đối tốt với hắn, tôn kính người nhà hắn, giúp hắn xử lý chuyện nội viện.

(*Trích trong Kinh thi, "Cây đào tơ mơn mởn, lá nó mọc xum xuê, nàng ấy về nhà chồng, ắt hoà thuận đề huề".)

Tiểu hồ ly run run lỗ tai, đôi mắt đen láy sáng ngời trong trẻo, Tương Thành mặc cho nó nhìn, biết rõ nó không thể hiểu cũng không thể nói ra, nhưng vẫn đỏ mặt, vội dùng tay nhỏ che đi ánh mắt tiểu hồ ly, đôi mắt thủy nhuận có hơi hơi hoảng loạn, xấu hổ mà nói: "Ngươi, ngươi phải giữ bí mật cho ta."

Tiểu hồ ly đáp hạ lỗ tai, giống như đã đồng ý.

Tương Thành là người nói ít làm nhiều, khi đã quyết định, nhất định sẽ làm. Nàng cũng đã nghĩ qua, giả như trong lòng Bách Nhiễm đã có thục nữ, có ý niệm cùng nhau, trong lòng nàng là đau đớn. Nhưng nàng cũng thấy rõ, chuyện nàng muốn làm, không có lỗi với ai, nếu thật sự có như vậy, xem như là vô duyên, xem như làm chút chuyện cho A Nhiễm, để nàng trãi qua năm tháng ngây ngô cũng tốt rồi.

Sáng trong bạch câu, tại bỉ không cốc, sinh sô nhất thúc, một thân như ngọc. * Nàng đã quyết ý, không thể gả cho A Nhiễm, nàng sẽ gác cổng cầu phúc cho Tiên Quân hoặc là hiếu thuận mẫu hậu, tóm lại không gả cho người khác, suy nghĩ này càng thêm được củng cố.

(*đại ý là: Có một con tuấn mã gặm cỏ nơi sơn cốc hoang vắng, có một người cũng như thế, trong trẻo, sáng trong như ngọc.)

Tương Thành tính ngày, hẳn bọn họ đã đến biên quan, sau khi Hoàng đế khỏi bệnh, nàng sẽ cho người đưa con thỏ đến quý phủ của An Dương Trưởng Công chúa, sau khi người về, nàng hỏi qua biết được khí sắc của An Dương cô vô cùng tốt, cũng không bất an, liền biết một đường này hẳn là bình an.

Hoàng đế đột nhiên hôn mê bất tỉnh, không chỉ dọa đến đại thần, còn dọa đến chính hắn. Từ xưa quân vương không thọ lâu, càng nói hiện thời hắn đã đến tuổi tân thiên, thật không thể xem là mất sớm, hắn nghĩ như vậy, lại vừa thấy thân ảnh nho nhỏ của Đông cung, thì sầu đau vô cùng, Thiên tử thiếu niên sẽ bị cựu thần ức hiếp, năm đó chính hắn cũng đăng cơ khi mười bảy, luôn có đại thần lên mặt kẻ cả, khoa tay múa chân ức hiếp hắn, huống chi là Đông cung vẫn còn là tiểu nhi chưa mọc đủ lông cánh?

Hoàng đế càng sầu lo càng tích tụ khí tức trong ngực, thở hổn hển, ngự y nâng trán, nói không thông được Hoàng đế, càng nói Hoàng đế lại càng lo lắng, càng lo lắng lại càng thương tổn tâm phế, một vòng tuần hoàn ác tính mà! Nên đành phải nói với Tương Thành Công chúa thường đến cung Chiêu Dương hầu hạ: "Bệ hạ không nên suy nghĩ nhiều lao lực vất vả, Tương Thành Điện hạ nên khuyên bảo nhiều hơn."

Gần đây Cố Hoàng hậu vô cùng bận rộn, nàng vội vàng mời nhóm phu nhân vào cung, vội chọn cho nhi tử một tức phụ có bối cảnh hùng hậu, vốn còn muốn tìm cho Tương Thành, nhưng sau đó Tương Thành lại khuyên bảo: "Tìm cho Thái tử là được rồi, ta tự có thể làm, A nương không cần phân tâm." Nàng kiên trì như vậy, Cố Hoàng hậu mới cho qua.

Bởi thế, không gặp được Hoàng hậu ngự y cũng chỉ đành phải nói với Công chúa, thầy thuốc sợ nhất là người bệnh không phối hợp, Hoàng đế tự làm theo ý mình như vậy, sao hắn có thể không sốt ruột cơ chứ?

Tương Thành nghe xong cũng phát sầu, chỉ có thể thường khuyên Hoàng đế phải bảo dưỡng tốt thân thể. Sao Hoàng đế có thể không biết được? Nhưng biết là một chuyện, khống chế tâm tình của bản thân lại là chuyện khác. Thấy bốn bề vắng lặng, liền nói khẽ với Tương Thành: "Con đến đúng lúc lắm. Đông cung trưởng thành cần có thầy tốt bạn hiền, con có ý kiến gì không?"

Đây là tìm hậu đài cho Thái tử đây mà. Phu thê hai người này đều cùng làm chung một chuyện.

Tương Thành suy nghĩ, rồi nói: "Phải chọn người đoan chính lại thông tuệ làm sư, không thể quá mức yếu đuối, Thái tử còn có chỗ dựa." Người không thích hợp có thể dạy hư Thái tử, người cứng nhắc Thái tử có thể không thích nghe, yếu đuối thì lại làm sao nâng đỡ Thái tử. Phải suy tính chu toàn.

Hoàng đế trầm tư một lúc rồi nói: "Con hướng đến ai?"

Tương Thành nói: "Tạ công."

Hoàng đế nhíu mày: "Tạ Hồi thì tốt, đáng tiếc..." Tạ thị không đủ mạnh, hắn nói, "Con thấy, Bách Tán thì thế nào."

Theo Tương Thành thấy, mời Lâm Truy Hầu làm Thái phó cho Thái Tử thì quá lãng phí, Lâm Truy Hầu như thế, phải làm đại thần ủy thác, đợi đến trước giường bệnh, Quân thành tâm tướng thác, thần tử nhận ủy thác như thế, mới có thể tận tâm tận chức. Nhưng lời này có thể nói ra được sao? Tất nhiên không thể, nói ra chính là đang nhìn ngó tuổi thọ của Quân phụ.

Thế nhưng Hoàng đế đã nhắc đến Lâm Truy Hầu, có thể đã cân nhắc Bách thị, Tương Thành nói: "Lâm Truy Hầu là người tài nhiều lo toan, e rằng không có thời gian." Thái phó của Thái tử cần phải giảng dạy cho Thái tử mỗi ngày

Hoàng đế im lặng. Sau khi Tương Thành cáo lui, hắn lại triệu những người khác đến hỏi. Đầu tiên là Tạ Hồi, Tạ Hồi không tự tiến cử mình, nhưng cực lực phản đối Lâm Truy Hầu, lão nhìn ra, Lâm Truy Hầu có nhiều mưu tính riêng, nếu lại còn có sư danh, tương lai Thái tử không thể kiềm hãm lão. Tiếp sau lại hỏi những đại thần khác, sau đó còn hỏi An Dương Trưởng Công chúa và các Tôn thất.

Cứ hỏi từng người từng người như thế, càng hỏi Hoàng đế lại càng thêm tâm phiền ý loạn, tâm tư các đại thần không đơn thuần, hắn nên phó thác xã tắc cho Thái tử thế nào đây! Không bao lâu, toàn bộ kinh thành đều biết Hoàng đế đang tìm Thái Phó cho Thái tử, lực chú ý của các đại thần liền từ chiến sự ở biên quan chuyển đến chuyện Thái phó của Thái tử.

Năm nay nhiều tai ương, đầu tiên là nạn hạn hán, cũng theo đó có các thế lực nhỏ dấy lên khởi nghĩ nông dân, tiếp đó là Hung Nô xâm phạm. Từ hàng năm trước, vào mùa thu Hung Nô đều sẽ chiếm đoạt trâu bò tài vật của quan dân ở biên quan, rồi sau đó sẽ dời đến một đồng cỏ và nguồn nước khác để tránh qua mùa đông, năm nay có hạn hán, thu hoạch ở biên quan cũng không tốt, dường như Hung Nô cũng muốn thừa dịp Trung Nguyên đang chịu tổn thất, mà chiếm đoạt khắp nơi một phen, bọn chúng tụ tập mười vạn binh mã, đóng quân ngoài thành Tương Vũ. Quân Hung Nô dũng mãnh thiện chiến, song phương đã giao chiến hơn mười trận, Trung Nguyên thua nhiều thắng ít, đang là thời điểm mấu chốt, lòng Hoàng đế lại như lửa đốt muốn chọn Thái phó.

Tương Thành hơi có chút bất đắc dĩ với Hoàng đế, nhưng nàng bất đắc dĩ cũng đã mười mấy năm, sớm đã thành thói quen, nhìn thời gian đã đến giờ hạ triều, Tương Thành đi đến cung Chiêu Dương.

Gần đây Hoàng đế vô cùng vui vẻ khi gặp Tương Thành, Cố Hoàng hậu có chuyện bận rộn, Đông cung cũng đã sắp xếp xong chuyện cho hắn, chỉ có Tương Thành, thường đến đây với hắn. Hoàng đế tự thấy mình là quân chủ nhân từ, quốc gia dưới tay hắn nhiều năm như vậy, cũng không có chuyện gì xảy ra, còn được xem là quốc thái dân an, hắn đã không làm các Tiên vương trước thất vọng, nhưng một nhân quân như hắn, lại không được Hoàng hậu và Phi tử kính yêu, lúc còn trẻ tuổi Hoàng đế không cảm thấy gì, sau khi lâm mấy trận bệnh, ngày một già đi, lại cảm thấy thật tịch mịch.

Hôm nay Tương Thành đến, không phải muốn an ủi tâm tình tịch mịch như hoa của lão phụ, nàng muốn nói đến chuyện biên quan. Lực chú ý trong ngoài triều đình đều bị kéo đến chuyện khác, cần phải kéo lại để triều ý chú ý quan tâm đến nhiều hơn, mới có thể củng cố cho các tướng sĩ ở biên quan cố gắng, mới có thể làm cho Hung Nô thêm kiêng kị.

"Sắp đến Chính Đán, các tướng sĩ đang anh dũng chiến đấu hăng say, hộ quốc vệ dân, triều đình thương xót quân sĩ, không bằng phái sứ giả đến an ủi tuần sát." Tương Thành nói.

Sắc mắt Hoàng đế kém vô cùng, hắn kinh ngạc nói: "Trước kia, con cũng không quan tâm nhiều đến chiến sự."

Mặt Tương Thành không biến sắc, nói với vẻ trấn định: "Bỗng nhiên quan tâm đến thôi ạ." Nàng nhớ đến Bách Nhiễm nhiều hơn, tuy còn rất ngượng ngùng, nhưng đã có thể khống chế để không biểu lộ ra.

Hoàng đế thấy kỳ quái, liền nói: "Hai ngày trước Tương Vũ Tướng quân đã thượng tấu," Tương Thành lập tức nhạy cảm vểnh tai lên, "Xin chuyển lương thảo, sau mấy trận đánh, Hung Nô càng thêm cường hãn."

Tương Thành nghe xong vội nói: "Vừa lúc để khao tướng sĩ, khích lệ quân tâm!"

Tay Hoàng đế nắm lại đặt lên môi, đột nhiên ho khan một trận, Tương Thành vội bưng trà đến thuận khí cho hắn, Hoàng đế ho xong một trận, môi đỏ lên như máu tươi, hắn hòa hoãn một lúc, rồi cười nói với Tương Thành: "Vừa rồi con nói rất hay, ta lệnh cho Tể tướng cho người thảo điều lệ."

Tương Thành chăm chú nhìn phụ thân, trong mắt lộ ra vẻ lo lắng.

----------

Tác giả có lời muốn nói: Điện hạ của chúng ta là đứa trẻ thuần phác phúc hậu.

Ngoài ra, chương sau có thể Bách Nhiễm sẽ trở về.


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com