Khúc Tái Hồi Cho Người Không Tên

Chương 5



9.

 

Tôi biết mình được nhận là vì ma cáu kỉnh. Mà ma cáu kỉnh chính là Tiêu Lãng. Mà tôi, đệ tử dương gian của Tiêu Lãng, khiến ông nội anh – cụ Tiêu Như Tùng – nhớ về đứa cháu trai năm xưa. Dĩ nhiên tôi chẳng dám kể gì, sợ làm cụ già kinh sợ. Ai ngờ cụ không bị tôi dọa, mà lại là chú bảo vệ bị tôi hù c.h.ế.t khiếp.

 

Ngay khi tôi vừa xuất hiện ở cổng khu chung cư, chú ấy ngẩn ra nhìn tôi, miệng há hốc:

“Cô… không ở nhà sao?”

“Tôi đi từ sáng rồi mà.”

“Thế…” chú ấy run rẩy chỉ về căn hộ của tôi, “Ai… ai đang đàn piano vậy?”

 

Từ cửa sổ nhà tôi vọng ra tiếng đàn – chính là bản Khúc giấc mơ. Ngoài ma cáu kỉnh ra thì còn ai vào đây?

 

Thấy chú bảo vệ mặt mày tái mét, tôi vội vã chữa cháy:

“À, chắc là bản thu âm tôi luyện tập trước đó, máy tính tự phát thôi mà.”

 

Chú ấy cũng chẳng phân biệt nổi thật giả, tin ngay, sắc mặt khôi phục lại đôi chút, thở phào nhẹ nhõm:

“Làm tôi sợ c.h.ế.t khiếp, cứ tưởng nhà cô bị ma ám cơ đấy.”

 

Hehe, thực ra đúng là có ma ám đấy, nhưng không thể để chú biết được.

Tôi hí hửng chạy lên nhà, vừa đẩy cửa đã hét lên:

“Ma cáu kỉnh, tôi đậu rồi này—”

 

Tiếng đàn lập tức ngưng bặt. Và rồi tôi thấy ngay thẻ dự thi cùng chứng minh thư… nằm chình ình trên bàn.

“Ơ, sao lại ở đây? Tôi nhớ rõ mình bỏ vào túi xách rồi mà.”

 

Tôi nhặt giấy tờ lên, chưa kịp nghĩ nhiều, đã phấn khích hét lên:

“Tôi trúng tuyển vào đoàn kịch Mộng Tưởng rồi!”

“Vậy sao? Chúc mừng cô.” – Ma cáu kỉnh đáp, nhưng giọng lại chẳng mấy hào hứng.

 

“Tôi đậu được là nhờ anh chỉ dạy đấy!”

“Ừ, cũng mừng cho cô.”

Nghe thì có vẻ không mấy vui vẻ. Nhưng anh là ma cáu kỉnh, tôi đã quen tính khí sáng nắng chiều mưa của anh rồi.

 

“Tôi thực sự rất biết ơn anh. Tôi chẳng biết lấy gì báo đáp…”

Anh ngắt lời tôi:

“Nếu tôi không phải là ma, mà là một con người sống sờ sờ, cô sẽ làm gì cho tôi?”

 

Câu hỏi nghe kỳ cục thật, nhưng tôi vẫn cười:

“Anh muốn tôi làm gì, tôi đều sẽ làm.”

“Thật chứ?”

“Thật!” – Tôi gật đầu chắc nịch, còn giơ ngón út ra, “Móc ngoéo đi!”

“Trẻ con quá.” – Anh bật cười mỉa mai.

 

Tôi cũng chỉ biết cười trừ, rồi lấy nhánh hoa quế ra khỏi túi:

“Nhờ có nhánh hoa quế may mắn anh tặng mà tôi mới đậu đấy, tôi phải thờ cúng cẩn thận mới được.”

 

Tôi tìm một chai nước suối cắm hoa vào, đặt lên cây đàn, cả căn phòng lập tức thơm ngát.

“Không có giấy tờ mà cô cũng thi đậu sao?” – Anh hỏi.

“Căng thẳng lắm luôn, họ nhất quyết không cho tôi vào. May mà trong hậu trường có một cây đàn cũ, tôi liều mạng chơi luôn ở đó. Tôi chỉ nghĩ, dù có trượt thì cũng phải để họ nghe được tiếng đàn của tôi!”

 

Tiếng thở của ma cáu kỉnh bỗng trở nên dồn dập, giọng anh cũng run lên.

“Cây đàn đó… vẫn ổn chứ?”

“Âm thanh hơi lệch chút, nhưng ngoài ra thì không sao cả. Anh từng nói rồi, cao thủ thực sự thì không bị vũ khí trói buộc.”

 

Anh thì thầm:

“Lời tôi nói… quan trọng vậy sao?”

“Ừ, anh là Tiêu Lãng mà. Lời anh nói…”

“Đừng nói nữa!” – Anh đột nhiên gắt lên.

 

Tôi giật mình, không biết lại đụng phải cái vảy ngược nào của anh. Vừa định hỏi lại thì chợt nghe tiếng chuông gió vang lên – anh biến mất rồi.

Tôi chạy theo ra ngoài:

“Ma cáu kỉnh, anh giận gì vậy? Là tôi nói sai chỗ nào sao?”

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Không ai đáp lại.

 

Anh vẫn vậy, mỗi lần giận là lại lặng lẽ trốn về căn hộ 502. Có khi lại chui tọt vào cái hộp đựng tro cũng nên.

Thôi kệ, là ma thì tôi nhường anh một chút.

Tôi viết một tờ giấy nhét vào khe cửa:

“Anh có trốn cũng vô ích, tôi sẽ ngày nào cũng đến làm phiền anh.”

 

10.

 

Tối đến, tôi càng nghĩ càng thấy thái độ của ma cáu kỉnh thật kỳ quái.

Anh rõ ràng rất để tâm đến kỳ thi này, vậy mà tôi thực sự đậu rồi, anh lại chẳng vui chút nào. Còn ban ngày… sao anh lại chơi đàn ở nhà tôi?

 

Tôi sực nhớ mình có gắn camera giám sát trong phòng. Ban đầu nghe đồn đây từng là phòng đặt hũ tro, tôi cũng hơi sợ nên đã lén lắp một cái.

Tôi tua lại video, kéo thẳng tới thời điểm sáng sớm trước khi ra khỏi nhà. Rõ ràng lúc cúi xuống xỏ giày, thẻ dự thi và chứng minh thư trong túi tôi… lặng lẽ bị rút ra. Không phải rơi. Là có người lấy.

 

Là ma cáu kỉnh!

 

Anh… cố ý lấy giấy tờ của tôi?

 

Chẳng trách lúc tôi đậu, anh lại không vui.

Là vì căn bản anh không muốn tôi đậu.

Nhưng tại sao? Dù không muốn tôi trúng tuyển thì cũng không cần dùng thủ đoạn ti tiện như vậy chứ?

 

Nghĩ đến nỗi tuyệt vọng của mình lúc đứng ngoài phòng thi, tôi không thể chịu được nữa, lập tức chạy sang gõ cửa 502.

“Ma cáu kỉnh, ra đây!”

“Đừng có lặng thinh trốn trong đó, tôi biết anh ở nhà!”

 

Giây phút ấy, tôi bỗng thấu hiểu cảm xúc của dì Tuyết trong mấy bộ phim truyền hình – gặp phải kiểu người cố chấp không chịu giải thích gì, thật muốn đập phá tất cả cho hả giận. Tôi vớ lấy một viên gạch, toan đập cửa thì một luồng gió lạnh sượt qua.

“Ma cũng phải ngủ chứ, cô làm gì đấy?” – Ma cáu kỉnh lên tiếng, giọng bực dọc.

“Có phải anh trộm giấy tờ của tôi không?”

 

Anh im lặng.

“Tôi hỏi mà! Anh dạy tôi chăm chỉ thế không phải để tôi thi đậu sao? Sao còn giở trò lấy giấy tờ của tôi?”

Vẫn là im lặng.

 

“Ma cáu kỉnh! Anh không phải hay nổi nóng lắm sao? Mau nổi đi chứ!” – Tôi tức đến phát khóc.

 

“Đừng đi.” – Anh bỗng nói. – “Mình đi thi đoàn khác đi.”

 

Câu đó thật khó hiểu.

“Đoàn kịch Mộng Tưởng là nơi tốt nhất, hơn nữa tôi đã đậu rồi, tại sao lại không được đi?”

“Cứ nghe tôi…”

“Không nghe!”

 

Đoàn kịch MỘNG TƯỞNG là ước mơ nhiều năm của tôi.

Tiêu Lãng là thần tượng của tôi.

Tôi sắp được ngồi vào vị trí mà anh từng ngồi, chơi chính cây đàn anh từng chạm vào. Ánh sáng kia, từ nay về sau, sẽ vì tôi mà hiện lên.

 

Anh không cho tôi đi? Anh điên rồi!

 

Tôi giận dữ quay về căn hộ 501, còn cố ý đóng sầm cửa thật mạnh.

Tôi nghĩ anh sẽ đuổi theo vào, dù sao thì một cánh cửa cũng không ngăn nổi ma quỷ.

Ai ngờ anh không vào.

Chỉ đứng ngoài nói:

“Lời tôi nói… không phải rất quan trọng sao?”

 

Tôi thực sự bó tay.

Người đâu mà không chỉ sáng nắng chiều mưa, mà còn… trái gió trở trời nữa.

Lúc tôi bảo lời anh quan trọng thì giận, giờ lại muốn lời mình trở nên quan trọng. Mơ đi.

 

“Giờ thì không còn quan trọng nữa rồi!” – Tôi gào lên – “Với lại, đừng có dùng câu hỏi ngược với tôi nữa, cực kỳ khó chịu!”

 

Bên ngoài, lặng như tờ.


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com