Khó Trèo Cao

Chương 38



“Anh.”

 

Nam Cung Tư Uyển

Ánh trăng nghiêng nghiêng soi rọi, cô đứng trong vầng sáng dịu dàng ấy, làn váy khẽ bay theo gió đêm, đẹp đến mức như bước ra từ một bức tranh.

 

Trái tim anh như thắt lại, không sao kiềm chế được nỗi chua xót cùng đau đớn đang dâng lên.

 

Bỗng nhiên, anh rất muốn được tận mắt nhìn thấy người con trai khiến mình ghen tị đến mức trái tim cũng sinh đau — cái người từng có được tình cảm của cô.

 

Một người như thế nào mới thật sự xứng đáng với cô đây?

 

Anh không thể nào tưởng tượng ra được.

 

Dưới ánh trăng, cô gái ấy từng bước tiến lại gần.

Mỗi một bước chân, như thể dẫm thẳng lên trái tim anh.

 

Cô đứng yên trước mặt anh, nhẹ giọng hỏi:

 

“Ba em nói gì với anh vậy?”

 

Anh đúng là có nói gì đó, hoặc là bị hỏi điều gì đó. 

 

Nhưng ánh mắt cô, lấp lánh dưới ánh trăng mà vẫn mang theo nét mất mát, khiến cổ họng anh khô rát, nghẹn lại.

 

Anh khẽ giật nhẹ yết hầu, cố gắng giữ bình tĩnh:

“Không có gì đâu.”

 

Quan Tinh Hòa nhẹ nhõm thở ra.

 

Cô vẫn luôn lo lắng ba mình sẽ nói với Hạ Chước điều gì đó khiến anh hiểu lầm, hoặc sinh ra những suy nghĩ không hay.

 

Cô nghĩ đến tin nhắn lúc chiều của Thời Tuế:

 

“Tinh Tinh, cậu xem đoạn này đi.”

 

Bên dưới là một bức ảnh chụp từ một cuốn tiểu thuyết ngôn tình.

 

“Quý Ly chống tay lên má, ánh mắt ngẩn ngơ nhìn Thẩm Nam Thư, từng chữ từng chữ, nhẹ nhàng hỏi: ‘Cậu nói xem, câu “Tôi thích cậu” bằng tiếng Đức nói thế nào?’

 

Cô gái hơi nhướn khóe mắt, đôi mắt trong veo sáng rực, nhìn thẳng vào Thẩm Nam Thư đầy tò mò như một học sinh ham học hỏi.

 

Mặt Thẩm Nam Thư đỏ bừng trong nháy mắt.

 

Quý Ly nghiêng đầu đánh giá anh, ánh mắt tinh nghịch như thể không chịu buông tha, ‘Rốt cuộc là nói sao hả?’

 

Thẩm Nam Thư tay run run, cầm bút viết lên sách: ich mag dich

 

‘Chính là vậy đó.’

 

Nét chữ thiếu niên viết không còn sạch sẽ như mọi khi, nguệch ngoạc rối rắm, nhìn buồn cười vô cùng.”

 

Thời Tuế gửi tin nhắn tiếp theo như pháo nổ:

 

“Cậu thấy cách này sao? Thử không?”

 

Quan Tinh Hòa suy nghĩ một lúc:

 

“Cũng không tệ… Nhưng tớ không biết nên nói thế nào nữa.”

 

Anh ấy chắc cũng không rành tiếng Pháp hay tiếng Đức gì đâu, mà cô thì càng không có can đảm đi hỏi tiếng Anh.

 

Thời Tuế: “Cậu làm gì mà ngốc vậy, đâu nhất thiết phải giống y hệt.”

 

Quan Tinh Hòa đáp lại:

“Đừng mắng tớ mà… Hôm nay bị cái tên Thẩm Triều làm rối cả đầu óc, để tớ suy nghĩ lại đã.”

 

Thời Tuế bên kia như muốn cười phá lên. Chuyện của Quan Tinh Hòa nay đã truyền khắp trường.

 

Màn tỏ tình bằng máy bay không người lái trong sân trường, đúng là trò quậy của mấy kẻ không não. Kết quả cuối cùng là hai bên đều bị mời phụ huynh, nghe đâu sau đó còn bị cưỡng chế “cách ly” một thời gian.

 

Kết thúc buổi trò chuyện, Quan Tinh Hòa bắt đầu thực sự nghiêm túc suy nghĩ đến chuyện “thử một lần”.

 

Vì màn tỏ tình gây chấn động kia, ba cô Quan Thành Vũ trong lúc rối ren đã phải tức tốc chạy đến trường. Dù sao cô cũng không làm điều gì sai trái, nên cũng có thể xem là đường đường chính chính.

 

Nhưng Quan Thành Vũ dường như vẫn không hoàn toàn tin tưởng, về đến nhà liền nghiêm mặt giáo huấn cô một trận. Vừa mới thả cô ra, đã lập tức gọi Hạ Chước vào thư phòng.

 

Quan Tinh Hòa thực sự lo sợ… lo rằng ba cô đã nói gì đó khiến anh hiểu lầm.

 

Nếu… nếu anh thực sự tin rằng cô đang yêu sớm, thì biết phải làm sao bây giờ?

 

Nhưng thiếu niên ấy vẫn lạnh nhạt, ánh mắt đen láy nhìn cô, chẳng khác gì thường ngày.

 

Quan Tinh Hòa âm thầm thở phào, trong lòng yên tâm, rồi quyết định thực hiện kế hoạch “trêu chọc” mà cả buổi chiều nay cô đã suy nghĩ kỹ lưỡng.

 

Cô chớp chớp mắt:

“Anh, em hỏi anh cái này được không?”

 

Hạ Chước khẽ khựng lại, giọng hơi khàn:

“Chuyện gì?”

 

Anh cảm thấy vạt áo mình vừa bị ai đó khẽ kéo. Cô nhỏ giọng nói:

“Anh theo em lại đây một chút.”

 

Giọng cô nhẹ như gió xuân tháng Tư, lướt qua bên tai anh, mang theo cảm giác ngứa ngáy khó nói thành lời.

 

Anh bỗng cứng người, không thốt được gì, như bị thôi miên, lặng lẽ đi theo cô.

 

Quan Tinh Hòa kéo anh đến một căn phòng kín đáo trên tầng ba.

 

Ngoài cửa sổ ánh trăng mờ mờ, tựa như từng mảnh vụn bị cắt nhỏ, rải rác len lỏi vào trong. Đôi mắt cô như có những ngôi sao nhỏ lấp lánh, sáng đến mức khiến trái tim anh không thể khống chế nổi mà như bị treo lơ lửng giữa không trung.

 

Cô có chút ngượng ngùng, lại mang theo một chút chờ mong, nhẹ nhàng gọi:

 

“Anh ơi.”

 

“Ừ?” Anh khẽ đáp.

 

“Anh có biết thủ ngữ — cái cách người câm điếc nói ‘em thích anh’ trông như thế nào không?”

 

Bàn tay anh bất chợt siết chặt, trái tim như một quả cầu đang lơ lửng trên cao rơi thẳng xuống đáy vực.

 

Cô… muốn làm động tác đó cho ai xem?

Là cái cậu thiếu niên đã khiến cô bắt đầu rung động sao?

 

Đêm thu lạnh lẽo, nhưng trong lòng anh lại như có một ngọn lửa đang thiêu đốt. Ghen tuông và giận dữ bốc lên không chút kiêng nể, gần như đốt cháy cả đáy lòng thiếu niên ấy.

 

Đốt ngón tay trắng bệch vì siết quá chặt, anh nhìn gương mặt tràn đầy mong đợi của cô mà gần như nghiến răng từng chữ:

“Không. Biết. Nói.”

 

Trong mắt anh lạnh lẽo đến mức khiến Quan Tinh Hòa rùng mình.

 

Nhưng rõ ràng là anh biết cơ mà!

Nếu không biết, sao hôm đó lại phiên dịch được thủ ngữ mà cậu thiếu niên kia dùng để nói với cô?

 

Anh chỉ là… không muốn dạy cô thôi.

 

“À…” cô cụp vai xuống, giọng buồn buồn, cả người như chìm vào mất mát.

 

Hạ Chước cảm thấy tim mình thắt lại.

 

Anh biết mình quá đê tiện, nhưng chỉ cần nghĩ đến cảnh cô sẽ vì một người khác mà ra hiệu “em thích anh”, ánh mắt xấu hổ lấp lánh, thì trái tim anh như ngừng đập. Đau đến không thể chịu đựng được.

 

Anh thà đê tiện, thà lạnh lùng, còn hơn phải nhìn thấy nụ cười ấy dành cho người khác.

 

“Vậy em về ngủ đây.” Cô khẽ nói, không thèm nhìn anh, ngay cả câu “ngủ ngon” ngày thường cũng không buồn nói nữa.

 

Hạ Chước bất lực nhắm mắt lại. Khi cánh cửa phòng khép lại, anh mới buông tay xuống, phát hiện ngón trỏ đã vô thức bấu chặt vào lòng bàn tay, đến mức rướm máu.

Nhưng anh lại chẳng cảm thấy đau.

 



 

Tiết học cuối cùng vào chiều thứ Sáu là tiết tự do luyện tập.

 

Một phòng âm nhạc cũ được tạm thời dùng để luyện đàn, khi đến lượt lớp của Quan Tinh Hòa, trời đã ngả tối.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

 

Cô gọi điện cho chú Vương, nói không cần đến đón.

 

Sau vụ tỏ tình lần trước làm chấn động cả trường, Quan Tinh Hòa cố ý tìm một góc khuất ngồi chờ, nhưng vẫn không tránh được ánh mắt chỉ trỏ của người xung quanh.

 

Trong lòng cô gần như đã đem Thẩm Triều mắng đến mấy trăm lần.

 

Cũng may tiết luyện tập vừa kết thúc, người trong phòng cũng lần lượt rời đi.

 

Một vài bạn nữ trong lớp rủ cô cùng về nhà, nhưng Quan Tinh Hòa chợt nhớ ra mình còn để quên đồ trong lớp nên nhẹ nhàng từ chối.

 

Lúc ra khỏi lớp, trời đã bắt đầu lất phất mưa.

 

Cô tình cờ gặp Hướng Viễn, anh đang đeo cây đàn trên lưng, vừa bước ra từ phòng tập. Nhìn thấy cô, ánh mắt anh sáng lên:

 

“Đang tìm em đây.”

 

Quan Tinh Hòa miễn cưỡng gật đầu chào:

“Chào học trưởng, có chuyện gì sao?”

 

“Anh vừa nhặt được cái này trong phòng tập, trên đó có ghi tên em.” Hướng Viễn đưa ra một cuốn sổ tay, bìa ngoài được thiết kế tinh xảo, đúng là cuốn sổ mà Quan Tinh Hòa vẫn thường mang theo.

 

Cô vội vàng đón lấy, cuống quýt mở ra. Khi nhìn thấy tấm thiệp chúc mừng ở giữa, cuối cùng cô cũng thở phào nhẹ nhõm.

 

Đó là tấm thiệp Giáng Sinh năm trước mà Hạ Chước tặng cô. Từ trước đến nay, cô luôn trân trọng và kẹp nó giữa cuốn sổ.

 

“Cảm ơn ann.” Cô ôm cuốn sổ, gương mặt đầy cảm kích.

 

Hướng Viễn vội xua tay:

“Không cần cảm ơn đâu. Anh chỉ tiện tay thôi, nếu người khác nhặt được chắc cũng sẽ trả lại cho em.”

 

Anh ngẩng đầu nhìn trời, mưa vẫn rơi lất phất:

“Nếu không thì để anh đưa em ra ngoài nhé, anh có mang dù.”

 

“Thôi… không cần đâu.” Quan Tinh Hòa cẩn thận cất cuốn sổ vào sâu trong cặp. “Em tự đi là được.”

 

Thật ra, cô chỉ sợ… lại xảy ra chuyện gì rắc rối.

 

Hướng Viễn mím môi:

“Anh vừa thấy Thẩm Triều đang đứng gần cổng sau. Hay là… em đi cùng anh ra cổng chính đi.”

 

Trường vào giờ chạng vạng đã gần như vắng tanh, không khí ẩm lạnh bao trùm.

 

Dù sao giờ này cũng ít người, chắc sẽ không có chuyện gì đâu… phải không?

 

“…Ừm, vậy cũng được.”

 

Hướng Viễn mở chiếc ô màu lam nhạt, mặt ô phản chiếu ánh sáng mờ nhạt từ bầu trời âm u. Anh nhẹ nhàng che ô về phía cô, như đang bảo vệ một điều gì đó rất quý giá.

 

Xung quanh yên tĩnh đến mức có thể nghe rõ cả tiếng mưa tí tách rơi trên mặt ô.

 

Hướng Viễn cũng có những suy nghĩ giấu trong lòng.

 

Anh và Quan Tinh Hòa lớn lên bên nhau từ nhỏ. Không biết bắt đầu từ khi nào, tình cảm thuần khiết thuở thiếu niên đã âm thầm thay đổi…

 

Một cô gái xinh đẹp lại xuất sắc như thế, ai mà không thích chứ?

 

Hướng Viễn vẫn luôn tự tin với bản thân mình. Tình cảm thanh mai trúc mã giữa anh và cô đã vượt qua quá nhiều người khác. Họ còn có nhiều sở thích giống nhau: đều thích Chrysler và Tchaikovsky, đều thích đi nghe hòa nhạc, đều thích ăn đồ ngọt.

 

Anh vẫn luôn nghĩ, chỉ cần từ từ chờ đợi, đợi cô lớn lên, đợi cô hiểu rõ những tình cảm mà anh luôn âm thầm dành cho cô, thì mọi chuyện sẽ tốt đẹp.

 

Vì vậy, anh không hề để tâm đến màn tỏ tình ầm ĩ của Thẩm Triều. Anh hiểu rõ, kiểu tỏ tình đó với Quan Tinh Hòa mà nói, ngượng ngùng còn nhiều hơn cảm động.

 

Nhưng anh lại không thể không để ý đến một người—một thiếu niên tên là Hạ Chước.

 

Anh không biết rõ cậu ta là ai, nhưng hình bóng ấy lại dần trùng khớp với người mà anh từng thấy: thiếu niên đứng đợi cô trong đêm tuyết trước cổng trường, cùng cô xuất hiện trong tiệm trà sữa.

 

Rốt cuộc… có phải là Hạ Chước không?

 

Tấm thiệp chúc mừng vô tình nhìn thấy khi nãy khiến trái tim Hướng Viễn như nhói lên, lo lắng và bất an tràn ngập.

 

Anh đột nhiên rất muốn biết rõ ràng tất cả mọi chuyện.

 



 

Mưa rơi ngày một nặng hạt.

 

Hạ Chước nhìn ra ngoài cửa sổ, ánh mắt dừng lại nơi từng giọt mưa đang rơi tí tách. Một cơn xúc động đột nhiên trỗi dậy trong lòng.

 

Chỉ cần nhớ đến câu “Em thích anh” đầy mơ hồ đêm hôm đó, trái tim anh lại đau nhói như bị kim đâm.

 

Cái cảm giác đau đớn âm ỉ đó đã khiến anh mất ngủ nhiều ngày liền.

 

Mưa càng lúc càng lớn, anh cầm lấy ô, vội vàng chạy ra ngoài.

 

Phía sau là tiếng gọi gấp gáp của dì Vương: “Thiếu gia Hạ, cậu đi đâu thế?”

 

Anh khẽ cắn môi, đáp: “Mang ô.”

 

Mưa lớn như vậy, cơ thể cô lại yếu, nhất định sẽ bị cảm.

 

Khi đến trước cổng trường cấp ba, mưa đã rơi mỗi lúc một nặng. Anh thu ô lại, đứng nép vào bên dưới mái hiên của một cửa hàng tiện lợi để tránh mưa. Một tay lấy điện thoại ra, định gọi cho cô.

 

Những hạt mưa từ mái hiên rơi xuống đất b.ắ.n tung tóe, làm ướt cả ống quần anh.

 

Đồng tử anh co lại.

 

Bên kia con phố, dưới màn mưa nghiêng nghiêng, một đôi nam nữ che cùng một chiếc ô, thân mật bước ra từ cổng trường.

 

Thế giới trong mắt anh như sụp đổ trong một khoảnh khắc. Tim anh đau như bị thứ gì đó giáng mạnh xuống, khiến anh không thể nào thở nổi.

 

Anh thậm chí quên mất cả việc bung ô, chỉ ngẩn ngơ đuổi theo hai người đó.

 

Anh nhận ra người đó là Hướng Viễn.

 

Nước mưa trút xuống ồ ạt như muốn cuốn sạch mọi thứ, từng giọt lạnh buốt như những nhát d.a.o nhỏ đ.â.m vào lòng anh.

 

Anh biết rõ, mình không nên ôm hy vọng xa vời.

 

Anh đã từng nói với bản thân: chỉ cần làm anh trai của cô, chỉ cần lặng lẽ ở bên cạnh, được nhìn cô thêm vài lần là đủ rồi.

 

Nhưng khoảnh khắc ấy, giống như có người lôi trái tim anh ra ngoài, rồi giẫm lên không thương tiếc.

 

Hạ Chước cảm thấy mỗi hơi thở đều trở nên khó nhọc.

 

Tiếng mưa rơi dày đặc, che lấp đi mọi âm thanh, khiến cả thế giới trở nên hỗn loạn.

 

Nhưng giọng nói trong trẻo của Hướng Viễn lại như xuyên qua cơn mưa, vang lên rất rõ bên tai anh:

 

“Em nói xem, Hạ Chước là gì của em vậy?”

 

Quan Tinh Hòa khẽ cúi đầu.

 

Một cô gái mang đầy tâm sự mà chẳng biết kể cùng ai, bỗng nhận ra bản thân không hề muốn gọi anh là “anh trai”.

 

Cô đã từng có rất nhiều những mộng tưởng ngọt ngào đến mức phiền lòng vì người ấy.

 

Vì thế, cô nhẹ nhàng đáp:

 

“Xem như… anh trai đi.”

 

Nước mưa đã thấm ướt toàn thân Hạ Chước, cả người anh lạnh run.

 

Xem như anh trai?

 

Chỉ một chút tình cảm cuối cùng ấy, cô cũng không muốn dành cho anh sao?

 

Tất cả lý trí và sự kiềm chế, trong khoảnh khắc đó, hoàn toàn sụp đổ.

 

Anh không để tâm gì nữa, bước tới, nắm chặt lấy tay cô gái, nghiến răng, từng chữ bật ra như ép từ sâu trong lồng ngực:

“Về nhà với anh.”

 

“Không được yêu sớm.”


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com