Khó Trèo Cao

Chương 39



Một luồng lạnh lẽo truyền đến từ cánh tay, khiến Quan Tinh Hòa hoảng hốt trong thoáng chốc.

 

Cô quay đầu lại.

 

Dưới màn mưa mờ mịt, chàng trai toàn thân ướt đẫm, đôi mắt đen sâu thẳm như hòa vào làn mưa lạnh, lạnh đến mức khiến người ta run sợ.

 

Quan Tinh Hòa không nhìn thấy trong mắt anh, ẩn sâu là một tầng đỏ ửng cố kìm nén.

 

Cô hơi sững người, khẽ giọng hỏi:

 

“Sao anh lại ở đây?”

 

Một câu hỏi vô thức theo bản năng thốt ra, lại khiến trái tim thiếu niên khẽ nhói lên.

 

Là vì… cảm thấy anh chướng mắt sao?

 

Bàn tay anh vẫn đang nắm lấy cổ tay cô, dù là trong lúc kích động cũng không dám dùng quá nhiều sức. Chỉ nghiến chặt răng, giọng nói lạnh đi:

 

“Về nhà với anh.”

 

Bên cạnh, Hướng Viễn mím môi, lạnh giọng:

“Cậu chính là Hạ Chước?”

 

Ánh mắt lạnh như băng của Hạ Chước dừng lại trên người đối diện, sắc bén nơi đuôi mắt như ẩn chứa một tầng đố kỵ sâu không lường được.

 

Đây… là nam sinh mà em ấy thích sao?

 

Ánh mắt anh lướt qua khuôn mặt sáng ngời trước mắt.

Dù đang trong trận mưa lớn như trút, thiếu niên kia vẫn giữ được vẻ ngoài sạch sẽ, quần áo không dính chút bụi nước. Cậu ta cầm ô, điềm tĩnh, thư thái, như đang thong dong giữa cơn gió xuân tháng Tư.

 

Còn anh thì sao?

 

Toàn thân ướt đẫm, thê thảm đến không nỡ nhìn.

Mái tóc nhỏ nước rơi xuống mắt, lạnh buốt như dao, rạch thẳng vào hốc mắt.

 

Trong lòng như có ngọn lửa bùng cháy, thiêu đốt tất cả lý trí còn sót lại.

 

Anh biết ghen tuông sẽ khiến người trở nên xấu xí đến mức nào.

 

Cho nên anh cụp mắt xuống, không muốn để cô gái kia nhìn thấy bộ dạng thảm hại này của mình, chỉ lạnh lùng nói:

“Không liên quan đến cậu.”

 

Hướng Viễn nhíu mày:

“Thế thì cậu là gì của em ấy? Dựa vào đâu mà quản?”

 

Hạ Chước bỗng ngẩng đầu.

 

Như thể lớp vỏ bọc cuối cùng bị bóc trần, mọi kìm nén và nhẫn nhịn trong giây phút ấy đều tan vỡ.

 

Anh gần như nghiến răng mà nói ra từng chữ:

“Tôi là… anh em ấy.”

 

Dù cô không muốn thừa nhận, thì anh… vẫn nói như thế.

Bởi vì đó là thân phận duy nhất mà anh có thể đường hoàng ở bên cạnh cô.

 

Quan Tinh Hòa ánh mắt khẽ d.a.o động, sau đó quay sang nói với Hướng Viễn:

“Học trưởng, cảm ơn anh đã đưa em. Anh về trước đi.”

 

Hướng Viễn hơi nới lỏng hàng lông mày:

“Thật sự không cần anh đưa tiếp sao?”

 

Ánh mắt hắn lặng lẽ lướt qua Hạ Chước một cái:

“Cậu ta… thật sự là anh em?”

 

Bọn họ lớn lên cùng nhau, nhưng anh ta chưa từng nghe cô nhắc mình có một người anh trai như vậy.

 

Chỉ còn lại tiếng mưa rơi vang vọng.

Ẩn dưới tiếng mưa, là lời đáp khẽ khàng đến mức gần như không nghe rõ của thiếu nữ.

 

Hướng Viễn chợt cảm thấy một trận chua xót nơi lồng ngực.

Anh ta nhận ra ánh mắt Quan Tinh Hòa nhìn thiếu niên kia, thật dịu dàng biết bao.

 

Dù cho người ấy đang trong tình cảnh vô cùng chật vật.

 

Hướng Viễn lờ mờ hiểu được, giữa họ, có lẽ sẽ không bao giờ còn cơ hội nào nữa.

 

Giọng anh hơi trầm xuống:

“Vậy chiếc ô để lại cho em. Đừng để bị ướt.”

 

Một cánh tay rắn rỏi vươn ra chặn lại. Giọng nói của thiếu niên, lạnh lùng và dứt khoát:

“Không cần.”

 

Hạ Chước bung ô ra. Mặt ô màu xám tro ngăn cách cơn mưa tầm tã.

Anh vững vàng che lấy cô gái nhỏ dưới tán ô, khàn giọng nói:

“Đi thôi.”

 

Dưới tán ô ấy như là một thế giới khác biệt, tiếng mưa ầm ào trở nên xa xăm như chỉ còn là âm nền của câu chuyện.

 

Sự im lặng của cô gái khiến Hạ Chước càng thêm bối rối, làm anh cảm thấy sự mất khống chế ban nãy… thật thê thảm và đáng buồn biết mấy.

 

Ngón tay anh siết chặt đến trắng bệch.

 

Cô đang giận sao?

Vì anh đã tự mình thừa nhận thân phận “anh trai” mà cô không muốn chấp nhận?

 

Hay là…

Vì anh đã chen ngang vào cuộc hẹn giữa cô và người khác?

 

Dù là khả năng nào, đối với Hạ Chước mà nói, đều như một nhát d.a.o sắc lạnh cắm vào tim.

 

Anh chỉ cảm thấy trái tim mình đã hoàn toàn bị cô gái nhỏ này nắm giữ. Cô chỉ cần khẽ hít thở một chút thôi, nhát d.a.o trong lòng liền lại đ.â.m sâu thêm một tấc.

 

Tiếng mưa đã dần trở nên dịu hơn.

Cả người thiếu niên vẫn thấm đẫm nước mưa, hơi lạnh từ lòng bàn chân len lỏi lên tận đáy lòng.

 

Đột nhiên.

Một chút ấm áp nhẹ nhàng áp lên gò má anh.

 

Tất cả những dòng suy nghĩ hỗn loạn trong đầu anh bỗng như ngưng lại.

Anh ngây người, cụp mắt xuống.

 

Mưa từ lúc nào đã nhỏ hạt đi rất nhiều.

 

Đôi mắt cô trong veo như ngấm nước mưa, dịu dàng và yên tĩnh, mang theo một chút do dự ướt át.

 

“Vừa nãy… tại sao không bung dù?”

 

Hàng mi anh khẽ run. Có một giọt nước mưa trượt theo đuôi mắt rơi xuống, bị bàn tay nhỏ nhắn của cô gái nhẹ nhàng dùng khăn tay lau đi.

 

Làn ấm áp ấy từ gò má anh chạm khẽ qua sống mũi cao thẳng, rồi lướt qua môi mỏng lạnh giá.

 

Anh bỗng chốc bừng tỉnh, nhẹ nhàng nắm lấy cổ tay cô. Trong lòng là một mảnh chua xót.

 

Sự dịu dàng như vậy…

Một ngày nào đó...

Không, đã, đã là của người khác mất rồi.

 

Anh có thể ngăn cản một lần, nhưng liệu có thể ngăn cả đời sao?

 

Một cơn đau nhức nhối dâng lên từ tận sâu trong tim thiếu niên.

 

“Quên mất rồi.”

 

Chỉ cần là chuyện liên quan đến cô, anh liền vứt bỏ tất cả nguyên tắc, hết thảy lý trí.

Không nhớ gì cả.

 

Ngón tay anh khẽ run. Khi nhận ra bản thân vẫn còn đang nắm lấy cổ tay cô gái, anh vội vàng buông ra.

 

Nhưng độ ấm nơi đầu ngón tay ấy, vẫn còn in lại trên cổ tay trắng ngần của cô.

 

Quan Tinh Hòa cắn nhẹ môi, không biết qua bao lâu, đột nhiên mở miệng:

 

“Vì sao lại không thể yêu sớm?”

 

Anh lấy tư cách gì để tức giận, để ngăn cản cô?

Mà bản thân lại thản nhiên, thoải mái đem tờ giấy người khác tặng cất trong hộp bút?

 

Như vậy không công bằng!

 

Mưa thu lẫn gió, từng cơn lạnh buốt như len lỏi vào lòng người.

 

Đôi mắt cô giống như mặt hồ mùa thu, soi rõ dáng vẻ chật vật đến thê lương của anh.

 

Anh nghẹn nơi cổ họng, giọng nói khẽ run:

 

“Em còn nhỏ.”

 

Nam Cung Tư Uyển

Một câu trả lời tái nhợt và bất lực như vậy khiến Quan Tinh Hòa không khỏi bực bội.

 

Cô siết chặt nắm tay, chất vấn:

 

“Vậy còn anh?”

 

“Anh hơn em bao nhiêu mà có thể yêu sớm?!”

 

Giọng anh khàn đặc:

“Anh… không có.”

 

“Thế còn tờ giấy kia thì sao?

Cái tờ giấy trong hộp bút của anh là sao?”

 

Anh cụp mắt, suy nghĩ hồi lâu mới lờ mờ nhớ ra.

Hình như… quả thật từng nhặt được một tờ giấy nhỏ viết “Cảm ơn cậu” ở trong hộp bút của mình.

 

“Anh không biết ai là người viết, sau đó cũng không nhớ đã vứt ở đâu rồi.”

 

Ngọn lửa giận trong lòng Quan Tinh Hòa như bị ai đó tạt một gáo nước lạnh lập tức tắt ngúm.

 

“Anh không có yêu sớm.”

Giọng thiếu niên trầm thấp, đầy ẩn nhẫn.

 

Cô ngẩn người.

 

Tâm sự thiếu nữ vốn đã mịt mờ, bây giờ lại thêm hỗn loạn.

Cô chưa từng nghĩ tới, tờ giấy nhỏ đã khiến mình trằn trọc mấy đêm, khiến lòng cô lo được lo mất, vậy mà trong trí nhớ của anh lại mờ nhạt đến mức gần như không tồn tại.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

 

Trong đáy lòng cô bỗng dâng lên một chút vui mừng âm thầm, khóe môi nhẹ cong lên. Nhưng khi ngẩng đầu, vẻ mặt lại nghiêm túc:

 

“Vậy thì em cũng không có yêu sớm.”

“Anh ấy chỉ là thấy em không mang dù, nên tiện đường đưa về nhà thôi.”

 

Thiếu niên đứng lặng tại chỗ.

 

Mưa đã tạnh từ lúc nào, nhưng trái tim anh vốn vỡ vụn giờ lại bừng sáng.

 

Như thể trong khoảnh khắc ấy, anh đã từng c.h.ế.t đi rồi lại sống lại một lần nữa.

 

Cô gái nhỏ khẽ hỏi:

“Vậy anh nói xem, khi nào thì mới được yêu?”

 

Khi nào em mới có thể đến gần anh, đi vào tim anh đây?

 

Ngón tay Hạ Chước khẽ siết lại, giọng nói khàn đặc như lướt qua những gai nhọn trong cổ họng:

“Mười tám tuổi.”

 

Trong lòng thiếu niên trỗi lên một niềm vui mừng đầy mặc cảm.

May mắn thay, hiện tại trong tim cô vẫn chưa có ai khác chiếm giữ.

 

Nhưng anh hiểu rất rõ, rồi sẽ có một ngày.

Cô lớn lên, sẽ yêu một người khác.

Tất cả sự dịu dàng, nụ cười mềm mại, những lời nói ấm áp của cô đến cuối cùng cũng sẽ không còn dành cho anh nữa.

 

Hiện tại, anh còn có thể mặt dày dùng thân phận “anh trai” để ở cạnh cô, để trói buộc cô.

Nhưng đến khi cô mười tám, khi cô đã thấy một thế giới rộng lớn hơn, gặp gỡ nhiều người ưu tú hơn.

Anh sẽ không còn bất cứ lý do nào để giữ cô lại nữa.

 

Trên bầu trời, một vầng trăng rằm lặng lẽ treo cao.

Trong mắt cô gái nhỏ như hòa lẫn ánh trăng, toát lên chút mong chờ sáng ngời:

“Mười tám tuổi là có thể yêu rồi, đúng không?”

 

Anh mệt mỏi nhắm mắt lại, ngón tay đã siết đến trắng bệch:

“Ừ, đúng vậy.”

 

Đến lúc đó, anh sẽ không còn cách nào ngăn cản cô nữa.

 

Quan Tinh Hòa nói:

“Vậy còn anh thì sao? Anh cũng phải đợi đến mười tám tuổi mới được yêu chứ?”

 

Cô vội vàng đưa ra một lời ước hẹn như thể muốn trói buộc anh lại, để bản thân không còn là cô gái nhỏ hoang mang giữa những suy nghĩ m.ô.n.g lung, lo được lo mất.

 

Bởi vì —

Chờ đến mười tám tuổi, chờ cô trưởng thành, rũ bỏ thân phận “em gái”.

Chẳng phải lúc đó, trong mắt anh… cô sẽ không còn là đứa trẻ cần sự quản thúc của “anh trai” nữa sao?

 

Liệu đến khi ấy, cô có thể có một lý do chính đáng để đến gần anh?

 

Mùa đông đang tới gần, gió đêm mang theo cái lạnh dần dần.

 

Hạ Chước thu dù lại, cụp mắt nhìn cô. Trong đôi mắt là những cảm xúc khó nói thành lời, âm thầm dâng trào.

 

“Ừ.”

 

Đôi mắt cô gái nhỏ hơi cong lên:

“Được, vậy đã nói rồi, không được nuốt lời đó.”

 

Trong lòng anh dâng lên từng đợt mềm mại khó có thể kiềm nén, nhưng nhiều hơn nữa là may mắn.

 

May mắn rằng ít nhất, trước khi cô mười tám tuổi, anh vẫn còn có thể ở bên cạnh cô, lặng lẽ canh giữ.

 

Một lời hứa ngây thơ đến buồn cười.

Vậy mà cả hai đều coi đó là thật.

 

~

 

Thời gian trôi nhanh.

Ngoài cửa sổ, cây sồi vẫn xanh tươi qua bốn mùa năm này qua năm khác.

 

Lại là một mùa hè nữa.

 

Hạ Chước đã chính thức được ghi danh học tập, nhà trường coi anh là đối tượng trọng điểm để bồi dưỡng.

 

Lên lớp 12, mọi thứ dường như đều trở nên căng thẳng hơn.

 

Thầy giáo phát cho mỗi người một tờ phiếu nguyện vọng, muốn hiểu rõ hơn về lý tưởng đại học của từng học sinh.

 

“Nộp vào thứ Hai tuần sau nhé. Điền vào tên trường và ngành học mà các em muốn thi, trước mắt chưa cần cân nhắc đến điểm số thực tế. Vẫn còn một năm nữa, dù lý tưởng của em là gì, tất cả đều còn kịp.”

 

Ngoài cửa sổ, ánh nắng rực rỡ tràn ngập.

Mùa hè ở Hải Thị lúc nào cũng gay gắt và rực cháy như vậy.

 

Lúc Hạ Chước từ trường học bước ra, anh nhìn thấy Quan Tinh Hòa từ xa đang tựa người vào cạnh xe.

 

Ánh mặt trời gay gắt như nhuộm mái tóc cô thành màu vàng nhạt ấm áp. Nhìn thấy anh, cô vui vẻ vẫy tay gọi:

 

“Anh ——”

 

Trong mắt cô là cả chín tháng mùa hè nắng gắt, dường như chỉ trong khoảnh khắc đã chiếu sáng toàn bộ thế giới của Hạ Chước.

 

Anh bước lại gần, khóe môi vô thức khẽ cong lên.

 

“Sao em lại ở đây?”

Hôm nay là thứ Bảy, lớp 12 vẫn phải học thêm.

 

Quan Tinh Hòa hạ giọng, nói nhỏ:

“Vừa hay không có việc gì, nên tiện đường tới đón anh.”

 

Cô nhón chân, thì thầm bên tai anh:

“Em có cái này muốn đưa cho anh.”

 

Trái tim Hạ Chước cũng khẽ ngứa ngáy.

 

Mãi đến khi ăn cơm xong, Quan Tinh Hòa mới lén kéo anh ra sân phơi đồ phía sau.

 

“Cái này là cho anh.”

 

Là một chiếc vòng tay màu nhạt, rất giống với chiếc cô thường đeo quanh cổ tay, chỉ khác là thiếu đi hạt ngọc bạc nhỏ kia.

 

Cô cắn nhẹ môi, có chút ngượng ngùng.

 

“Mấy hôm trước em hỏi mẹ là mua vòng tay đó ở đâu. Nhưng lúc tới thì người ta nói đã gần hết hàng, chỉ còn lại đúng cái này thôi.”

 

Không có hạt ngọc bạc, chiếc vòng trông bình thường chẳng khác gì đồ mua ở sạp ven đường.

 

Quan Tinh Hòa cảm thấy có chút ngại ngùng, không biết có nên đưa hay không.

 

“Nếu… nếu anh không thích thì cũng không sao, không đeo cũng được. Nhưng cái này là vòng đổi vận, có thể phù hộ thi đại học được điểm cao…”

 

Tình cảm ngốc nghếch cứ âm thầm lớn lên trong lòng cô gái nhỏ, khiến Quan Tinh Hòa cũng có chút mong chờ vụng về.

 

Chiếc vòng tay này, giống với cái của cô như một dấu hiệu tình nhân, có thể tính là như thế không?

 

Không gian xung quanh yên tĩnh đến lạ.

Tim cô đập thình thịch, trong lúc thiếu niên vẫn im lặng, nhịp tim của cô cũng dần dần ổn định lại.

 

Anh không thích sao…?

 

Một làn gió mát khẽ lướt qua. Hạ Chước khẽ cử động tay, đưa tay đón lấy chiếc vòng.

 

Ánh mắt anh dừng lại nơi cổ tay cô tinh tế và sạch sẽ khiến tim anh đập mạnh đến mức gần như không thể kiểm soát.

 

Đôi mắt trong veo của cô mang theo một nụ cười nhẹ nhàng, sạch sẽ đến mức khiến Hạ Chước bỗng cảm thấy bản thân thật nhỏ bé và hèn mọn.

 

Anh đang nghĩ gì vậy chứ…?

 

Thế nhưng trong lòng anh vẫn không kìm được sự vui sướng trào dâng, tim đập nhanh, gấp gáp đến mức khiến đầu óc choáng váng.

 

“Anh thích à?”

 

Trong đôi mắt đen nhánh của anh ánh lên tia sáng:

“Ừ.”

 

Thích lắm.

 

Anh nhẹ nhàng đeo chiếc vòng vào cổ tay, cẩn thận như đang nâng niu một món bảo vật dễ vỡ.

 

Quan Tinh Hòa mím môi, cố gắng che giấu ý cười nơi khóe miệng.

 

“Đúng rồi, anh định thi trường nào vậy? Là Đại học Kinh Thị à?”

 

Anh khựng lại một chút, trả lời:

“Vẫn chưa nghĩ xong.”

 

“Thế à…”

Trong đôi mắt tròn xoe của cô tràn đầy sự ngưỡng mộ, “Thật ra em tặng vòng tay có lẽ hơi thừa, anh học giỏi như vậy, đến lúc đó chắc trường nào cũng tranh nhau giành anh mất.”

 

Ánh mắt anh trở nên thâm trầm và khó đoán.

 

Nhưng điều anh thực sự muốn có, có lẽ lại là điều anh không thể có được.

 

Mỗi khi đêm xuống, những tình cảm mơ hồ trong tuổi trẻ lại như vỡ bờ, không sao ngăn được.

 

Sau áp lực của một ngày dài, cô lại lần nữa xuất hiện trong giấc mơ của anh.

 

Hạ Chước tỉnh giấc giữa đêm.

Ánh trăng lặng lẽ len vào căn phòng.

 

Anh nhìn lên vầng trăng tròn treo trên bầu trời cao, bỗng nhiên bi ai phát hiện. Trong tất cả những viễn cảnh tương lai mà anh tưởng tượng, đều có cô.

 

Và cũng chính lúc đó, anh bắt đầu thực sự sợ hãi tuổi mười tám sẽ đến.

 

Sợ rằng, đến khi đó, cô sẽ rời xa anh.

 

Anh ngồi dậy, nhẹ nhàng vuốt ve chiếc vòng tay nơi cổ tay mình rồi kiên định viết vào ô đầu tiên của phiếu nguyện vọng:

 

“Đại học Hải Thị.”

 

Bỗng nhiên anh rất muốn xé bỏ lời hứa năm xưa, tham lam mà giữ cô lại bên cạnh mình.

 

Dù là trước hay sau mười tám tuổi.

 

 


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com