Ngón tay Quan Tinh Hòa bỗng chốc khựng lại, ngơ ngác nhìn ba chữ nhỏ in trên chiếc đĩa CD:
Yêu em nhé?
Là… có phải chính là cái “yêu” mà cô đang nghĩ tới không?
Đêm khuya tĩnh lặng đến mức khiến người ta hoảng hốt. Trong lồng n.g.ự.c cô như thể có một con nai nhỏ bị nhốt bên trong, bất ngờ nhảy nhót, khiến cả trái tim cô run rẩy, đập loạn không sao kiềm được.
Mà ở khoảnh khắc ấy, thế giới của Hạ Chước cũng như ngừng lại.
Anh bỗng nhớ ra trong ngăn kéo ấy, không chỉ có vở nháp hay sách vở linh tinh, mà còn có quyển sổ tay cũ… nơi anh từng giấu đi tất cả những tâm tư m.ô.n.g lung, đầy ẩn ý của mình, những điều chưa bao giờ nói ra.
Nếu cô nhìn thấy…
Toàn thân Hạ Chước lạnh toát. Một nỗi hoảng loạn trào dâng, nhưng phản ứng của cơ thể còn nhanh hơn cả suy nghĩ.
Anh lập tức lao tới, “rầm” một tiếng, đóng sập ngăn kéo lại.
Lòng bàn tay đã ướt đẫm mồ hôi.
Anh cúi đầu, ánh mắt tối lại, ngón tay bấu chặt vào cạnh bàn, các khớp tay siết đến trắng bệch.
“Em thấy rồi nha.”
Bị phát hiện rồi.
Toàn thân Hạ Chước khẽ run lên, sau lưng lập tức toát ra một tầng mồ hôi lạnh.
Một cô gái dịu dàng như cô, dù có thể bao dung cho anh ở bên cạnh với thân phận “anh trai”, cũng sẽ không bao giờ chấp nhận bị một người như anh ti tiện, nhơ nhuốc thầm yêu lặng lẽ.
Một kẻ đơn độc, nghèo túng, không có gì trong tay… lại dám mơ tưởng đến ánh trăng trên cao.
Nực cười biết bao.
Anh hé môi, cố gắng thốt nên lời để giải thích:
“Anh…”
Nhưng lúc này, bất kỳ lời nào thốt ra cũng đều trở nên vô nghĩa. Như thể cả thế giới ngôn ngữ đều bỏ rơi anh, để mặc anh đứng đó cứng đờ, không biết phải làm sao, chỉ biết chờ đợi sự cự tuyệt.
Phòng rất yên tĩnh.
Và rồi, cô gái kia đột nhiên nhẹ nhàng bật cười.
“Đây là quà Giáng Sinh hả?”
Anh mở to mắt, giật mình: “Gì cơ?”
“Cái đĩa CD này nè.” Cô mỉm cười, gương mặt bừng sáng, đôi mắt hạnh đầy ánh sáng khiến Hạ Chước ngẩn người.
Ngón tay anh khẽ run lên: “Em…”
Em không thấy quyển sổ kia sao?
“Nhưng mà, còn hai tháng nữa mới tới Giáng Sinh nha. Anh chuẩn bị quà sớm ghê.” Cô nghiêng đầu cười, “Em nhớ đĩa CD này là Trình Sở phát hành năm ngoái mà, anh lấy ở đâu được bản có chữ ký vậy?”
Và cả mấy dòng chữ viết tay trên đó nữa…
Cô lặng lẽ ngước nhìn anh.
Dưới ánh trăng mờ, gò má thiếu niên trắng bệch như giấy, môi anh mím chặt thành một đường thẳng.
Quan Tinh Hòa hơi ngẩn người.
Chẳng lẽ không phải tặng cho cô sao?
Nhưng rõ ràng trên mặt đĩa có ghi: “To Tinh Tinh” mà.
Trái tim đang nhảy nhót của cô dần chùng xuống, giọng nói nhẹ đi:
“Không phải là tặng cho em à?”
Trên đời này có ai khác cũng được gọi là Tinh Tinh không?
“…Không.” Giọng anh khàn đặc, như giấy ráp lướt qua đá mài. “Là tặng cho em.”
Anh chậm rãi mở ngăn kéo, rất khẽ. Tay anh lén đẩy cuốn sổ tay vào sâu bên trong, rồi rút ra chiếc đĩa CD.
“Anh vốn định đến Giáng Sinh sẽ đưa cho em.”
“Thật á!?” Mắt cô bỗng sáng rực lên.
“Ừm.”
Có lẽ là cô thật sự không nhìn thấy, Hạ Chước khẽ thở phào nhẹ nhõm.
Cảm giác như vừa thoát khỏi một tai nạn kinh hoàng, hơi thở anh run rẩy nhưng cũng nhẹ nhõm lạ thường.
Thế nhưng, chỉ cần nghĩ đến những dòng chữ viết trên chiếc CD ấy, toàn thân anh lại căng cứng trở lại.
Những lời như vậy… cho dù là giữa anh em, cũng không thể gọi là thích hợp.
Cô gái nhỏ đang nâng chiếc CD trong tay, khuôn mặt tràn đầy niềm vui và nhẹ nhàng thỏa mãn, hoàn toàn không nhắc gì đến việc mình cũng có một chiếc y hệt.
Cô ngẩng đầu, đôi mắt như được ánh trăng phủ lên một lớp sáng dịu dàng, khẽ mở lời đầy thăm dò:
“Những lời trên đó… là Sở Sở viết hả?”
Hay là… anh nhờ chị ấy viết?
“…Ừm.”
Hạ Chước không hiểu được ý ngầm trong câu hỏi của cô.
Những lời lẽ thân mật và dịu dàng như thế, làm sao có thể là một người anh trai nói ra chứ?
Dù cho đó thực sự là tiếng lòng của anh.
Nhưng anh đã sớm tự nhủ phải chôn giấu những khát khao mơ hồ ấy thật sâu.
Chỉ cần có thể lặng lẽ ở bên cạnh bảo vệ cô, nhìn cô vui vẻ trưởng thành, như vậy đã là hạnh phúc rồi.
Gió đêm se lạnh, hàng mi cô gái khẽ run lên, ánh sáng trong mắt cũng mờ đi đôi chút.
Có vẻ như… là mình đã nghĩ nhiều quá rồi.
Nhưng cô là người bẩm sinh lạc quan, chẳng mấy chốc đã tự vực lại tinh thần.
Cho dù giờ anh chỉ xem mình như em gái thì đã sao chứ? Cô còn rất nhiều thời gian, ngày tháng còn dài, sẽ có một ngày… anh cũng sẽ thích cô thôi.
Cô cong cong khóe môi, nhẹ nhàng đổi chủ đề:
“Sở Sở đúng là hay đùa thật đó. Còn viết cái gì mà ‘Yêu em nha~’ cơ.”
Giọng cô nhỏ nhẹ, mềm mại và dịu dàng:
“Nhưng mà em vẫn rất thích. Cảm ơn anh.”
Trong lòng Hạ Chước như có gì đó nhói lên, nhưng anh chưa bao giờ có thể từ chối sự dịu dàng của cô gái nhỏ này.
Anh nhẹ giọng đáp: “Không cần cảm ơn.”
Dưới ánh trăng dịu dàng, Quan Tinh Hòa ôm chiếc CD trở về phòng, cẩn thận cất vào tủ đựng đồ quý của mình, đặt ở vị trí dễ nhìn nhất.
Sau đó, cô mở cuốn sổ tay mang theo bên mình. Bên trong vẫn còn kẹp tấm thiệp chúc mừng Giáng Sinh mà Hạ Chước tặng năm ngoái.
Nét chữ sạch sẽ, thanh tú:
“Chúc Giáng Sinh vui vẻ, học hành tiến bộ.
— Hạ Chước”
Cô khẽ vuốt tấm thiệp, tự động viên bản thân.
Nhìn xem, năm ngoái còn chẳng có lấy một cách xưng hô.
Nhưng năm nay, đã gọi mình là “Tinh Tinh” rồi đấy thôi. Vẫn là có tiến bộ.
Cô ngắm nghía một lát rồi cẩn thận gấp thiệp lại, trân trọng kẹp vào giữa sổ tay, món đồ luôn mang theo bên người.
Gần đây, Quan Tinh Hòa có hai chuyện khiến cô phiền não:
1. Làm sao để Hạ Chước thích mình.
2. Làm thế nào để thoát khỏi sự đeo bám của Thẩm Triều.
Về chuyện đầu tiên, ban đầu cô vẫn còn chút niềm tin. Nhưng đến lần thứ hai sang tìm Hạ Chước để nhờ học bổ túc, thì chút niềm tin mơ hồ đó đã bị giáng một đòn mạnh.
Cô vô tình phát hiện trong hộp bút của Hạ Chước có kẹp một mảnh giấy nhỏ.
“Cảm ơn cậu.”
Chữ viết thanh thoát, tinh tế, rõ ràng là nét bút của con gái.
Chỉ là ba chữ đơn giản, nhưng trong đầu Quan Tinh Hòa lại nổ tung, hết cảnh tượng này đến tưởng tượng khác kéo đến.
Cô nghẹn một hơi trong cổ, cứng ngắc nhét lại tờ giấy vào trong hộp bút như chưa từng có chuyện gì xảy ra.
Về đến phòng, cô lập tức báo cáo tình hình với Thời Tuế.
“Thành thật mà nói, tớ cũng cảm thấy đó là con gái viết.”
Dù gì thì cũng chẳng có nam sinh nào cảm ơn lại còn viết giấy nhỏ như thế cả.
Ngực Quan Tinh Hòa như đè nguyên tảng đá lớn, tức mà không thể thở nổi, xả cũng không xong.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Thấy cô cứ im lặng không nói gì, Thời Tuế vội vàng cổ vũ:
“Nhưng tớ thấy ba chữ đó cũng không phải vấn đề to tát gì đâu. Cậu nếu thấy không cam lòng, thì cứ mạnh dạn tấn công thêm một bước nữa, tăng lực lên chút coi sao!”
Nhưng tăng bằng cách nào chứ?
Quan Tinh Hòa lật tung mấy quyển tiểu thuyết ngôn tình Thời Tuế đưa. Toàn là truyện chạy trốn vì mang thai, hoặc kết hôn thương nghiệp… chẳng có cái nào giống với hoàn cảnh của cô!
Cuối cùng, cô dứt khoát lên Taobao, nhanh tay đặt mua quyển 《Ca ca, nhẹ một chút》.
Cô cảm thấy cuốn này có vẻ giống tình cảnh của mình hơn cả.
Yêu thầm giống như nụ hoa chớm nở lặng lẽ, trong mùa thu yên tĩnh này, chỉ cần một làn gió nhẹ thổi qua cũng đủ khiến cả vườn lòng rối loạn, náo động như chiến tranh.
Quan Tinh Hòa chỉ cần nhắm mắt lại, trong đầu sẽ hiện lên tờ giấy kia.
Tại sao Hạ Chước lại giữ tờ giấy đó trong hộp bút?
Mang theo câu hỏi đó trong đầu, tâm trí mơ màng, cô bước vào trường học, hoàn toàn không để ý đến âm thanh ồn ào xung quanh.
“Quan Tinh Hòa——!”
Tiếng gọi từ xa vang lên, tim cô chợt giật thót, vội ngẩng đầu lên.
Hai chiếc máy bay không người lái đang bay vòng vòng giữa không trung, “Bang” một tiếng, một dải băng màu đỏ dài rơi xuống từ trên cao.
Trên băng viết rõ ràng:
“Tớ thích cậu.”
“Á á á á~~~~~~~~”
Tiếng hét chói tai vang dội xung quanh, cả sân trường náo loạn.
Lá vàng mùa thu bay tán loạn giữa không trung, thanh xuân ấy, có lẽ chính là thứ vừa bốc đồng, vừa đẹp đẽ như thế này.
Khuôn mặt Quan Tinh Hòa bỗng đỏ bừng. Không rõ là vì xấu hổ hay là giận.
Ở trên nóc khu dạy học phía xa, Thẩm Triều đứng đó, tay vẫy cao, hét lớn:
“Tinh Tinh——!”
Hành lang đông nghịt người, và trong khoảnh khắc đó, cô như trở thành tiêu điểm của cả thế giới.
Nhưng ánh mắt của mọi người khiến Quan Tinh Hòa cảm thấy thẹn thùng đến mức chỉ muốn xoay người bỏ chạy ngay lập tức.
“Gào cái gì mà gào!”
Trong đám đông có một người tách ra, tức đến mức muốn nổ phổi, chỉ tay về phía ban công và lớn tiếng hét:
“Cậu xuống đây ngay cho tôi, lập tức theo tôi đến văn phòng!”
Người đó quay đầu lại, chỉ thêm một người nữa:
“Cả em nữa, cùng đi luôn!”
~~
Khi tan học lên xe, Hạ Chước phát hiện Quan Tinh Hòa không có mặt.
Đôi mắt thiếu niên, vốn sáng như sao đêm, lúc này đã tối tăm như vực sâu không đáy, chẳng còn ánh sáng nào.
Chẳng phải sớm đã biết ngày này sẽ đến sao?
Hai bàn tay siết chặt đến trắng bệch, anh gắt gao nhìn ra ngoài cửa sổ. Trong lòng như rơi vào chảo dầu sôi, từng dòng đau đớn chẳng thể diễn tả bằng lời.
Bên ngoài biệt thự phủ ánh đèn vàng mờ, anh đẩy cửa bước xuống xe, đúng lúc chạm mặt Quan Tinh Hòa vừa từ thư phòng đi ra.
Nữ sinh vai rũ xuống, cả người như mất hết tinh thần.
Trái tim Hạ Chước như bị một bàn tay bóp chặt, ngay cả hít thở cũng trở nên khó khăn.
Anh muốn hỏi nhưng không dám.
Quan trọng hơn hết là: anh không có tư cách để hỏi.
Trong phòng vang lên giọng của Quan Thành Vũ:
“Tiểu Hạ về rồi à?”
Giọng anh khô khốc, “Dạ.”
“Vào đây một chút, chú có chuyện muốn nói với cháu.”
Anh né người, chỉ lặng lẽ lướt qua cô.
Đêm thu thật lạnh.
Quan Thành Vũ ra hiệu anh đóng cửa phòng lại, rồi nhẹ gõ gõ lên mặt bàn.
Hạ Chước ngồi xuống.
Nhưng điều ông ấy nói đầu tiên lại không phải là chuyện mà anh ngày đêm khắc khoải.
“Tiểu Hạ này, cháu năm nay đã lớp 11 rồi nhỉ? Cháu có dự định gì cho tương lai chưa?”
Ông ngừng một lát:
“Hôm nay thầy hiệu trưởng gọi cho chú, muốn hỏi có thể chuyển học tịch của cháu sang dạng chính thức được không. Cháu thấy sao?”
Hiện tại, Hạ Chước chỉ được tính là học sinh gửi, thành tích thi đại học cũng không được tính vào hồ sơ chính thức. Nhưng với kết quả học tập nổi bật như thế, anh rõ ràng là một ứng viên sáng giá cho kỳ thi đại học sắp tới.
Trường học sao có thể cam lòng để mất một học sinh như vậy?
Ngay cả hiệu trưởng khi gọi điện cũng mang theo vài phần khiêm tốn.
Nhưng tất cả những điều đó Hạ Chước đều không để tâm.
Cả trái tim anh đã bị cô gái ấy chiếm trọn. So với cô, những chuyện khác đều chẳng đáng gì.
Anh mím môi, khẽ đáp: “Sao cũng được ạ.”
“Vậy chú đồng ý giúp cháu sắp xếp. Ngày mai giáo viên trường sẽ liên hệ làm thủ tục.”
Hạ Chước gật đầu.
“Được rồi, cháu về nghỉ đi.” Quan Thành Vũ xua tay, đột nhiên nói tiếp:
“À, còn chuyện liên quan đến con bé… chú muốn dặn cháu một câu.”
Bước chân Hạ Chước khựng lại, cả người cứng đờ.
“Con bé tâm tính vẫn chưa ổn định, còn nhỏ lắm. Bây giờ chưa phải lúc nói chuyện tình cảm gì cả. Bình thường cháu có thời gian thì chú ý quan sát, trông chừng nó giúp chú.”
Hạ Chước cố gắng giữ bình tĩnh, từng lời từng chữ cẩn trọng mà nghiền ngẫm ý tứ trong câu nói kia.
Vậy là họ đã quyết định ngăn cản?
Một cơn buông thả chợt dâng lên trong lòng.
Nhưng hình ảnh cô bé với gương mặt buồn bã hiện rõ trong tâm trí, khiến ngón tay anh khẽ run lên.
Từng chút, từng chút uổng phí.
Chỉ thấy trong lòng dâng tràn cảm giác tự chán ghét chính mình.
Quả nhiên, mình thật ti tiện.
Đêm nay trăng thật đẹp. Trăng tròn vằng vặc treo cao giữa bầu trời đêm.
Nam Cung Tư Uyển
Khi Hạ Chước rời khỏi thư phòng, cô gái ấy đang lặng lẽ đứng nơi cuối hành lang.
Trong mắt cô như gom hết ánh trăng, lặng lẽ nhìn anh, khiến anh không khỏi run rẩy, chẳng thể kiểm soát.
Dù biết rằng thứ tình cảm non nớt ấy sẽ kết thúc trong dang dở.
Nhưng chỉ cần nghĩ đến đã từng có một thiếu niên nhận được tình cảm của cô.
Lòng anh liền dâng trào một nỗi xót xa chẳng thể tả nổi.
Anh chưa từng, chưa từng khao khát một ai đến vậy.
Vượt qua tất cả, vượt qua cả lý trí lẫn kiêu ngạo, dù trong mơ hay khi tỉnh giấc, người đó, vẫn chỉ là cô.
Cô là ánh sáng đầu tiên trong cuộc đời u tối của anh — một tia sáng quá đỗi rực rỡ, khiến anh cả đời không quên.
Chỉ một ánh nhìn thôi… cũng đã khiến anh nhớ mãi không nguôi.