“Các cậu định đi đâu vậy?” Thẩm Triều nhướng mày, “Tôi đi cùng được không?”
Quan Tinh Hòa không nghĩ ngợi, đáp gọn:
“Không được.”
Mặt cậu xị xuống ngay:
“Ờ… cậu thật vô tình.”
Thời Tuế thấy cậu cũng khá thú vị. So với kiểu người theo đuổi dai như đỉa, Thẩm Triều lại có phần đáng yêu, nhìn cũng sáng sủa, sạch sẽ. Cô còn định nói thêm vài câu, thì đã bị Quan Tinh Hòa kéo đi mất.
“Đừng quay đầu lại.” Giọng Quan Tinh Hòa thấp xuống.
“Cậu tin không, bây giờ mà quay đầu, cậu ta sẽ lập tức đuổi theo.”
Thời Tuế chớp mắt:
“Tớ thấy người này không tệ mà. Nói chuyện vui vẻ, hoạt bát, nhìn lại đẹp trai. Cậu không định suy nghĩ thử sao?”
Nam Cung Tư Uyển
Ở trường có rất nhiều bạn học yêu sớm, mà cũng chỉ là nắm tay nhau, làm bài tập chung thôi. Thời Tuế chưa từng thấy chuyện đó có gì to tát hay nghiêm trọng cả.
Cô cúi mắt nhìn người bạn từ nhỏ lớn lên cùng mình.
Gió thu se lạnh thổi qua, ánh hoàng hôn dịu dàng phủ xuống gương mặt trắng mịn của Quan Tinh Hòa, nhuộm lên một lớp đỏ nhàn nhạt. Đôi mắt trong như nước mùa thu ánh lên trong chiều tà, đẹp đến mức khiến người ta không nỡ rời mắt.
Một cô gái xinh đẹp như thế này, là giấc mơ của bao người trong những năm tháng thanh xuân.
Không yêu sớm, chẳng phải… quá uổng rồi sao?
Nhưng dường như cô chẳng có hứng thú với ai. Những người bạn khác giới xung quanh cũng chỉ là đám bạn lớn lên cùng nhau từ bé.
Quan Tinh Hòa giữ vẻ nghiêm túc:
“Tớ thấy cậu ta nói nhiều quá. Mỗi lần đến gần tớ là y như thể đang thổi kèn xô-na bên tai.”
“Phụt.” Thời Tuế không nhịn được cười bật ra tiếng.
“Tớ lại thấy người nói nhiều thì tốt, chứ im lặng cả ngày thì chán chết.”
“Không đâu.” Quan Tinh Hòa nghiêng đầu, mắt khẽ cong:
“Dù sao tớ cũng nói nhiều rồi, người kia có trầm lặng một chút cũng không sao.”
Thời Tuế khựng lại một bước, lập tức bắt nhịp ngay với chữ “người kia” xuất hiện:
“Người kia? Là ai? Là ai thế? Ai cơ ai cơ?”
Như thể lại có một chiếc “kèn xô-na” khác xuất hiện, Quan Tinh Hòa còn chưa kịp đáp, Thời Tuế đã bắt đầu thổi loạn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
“Cậu thích ai đúng không? Để tớ đoán thử nào!”
“Không lẽ là Từ Ngô? Chắc không phải, cậu ta là lắm lời thật. Hay là học trưởng Hướng Viễn? Hình như anh ta cũng chẳng nói nhiều lắm.”
“Là Hướng Viễn đúng khôngggg? Trời ơi, cuối cùng cũng thành đôi rồi!”
Cô cười rạng rỡ như thể vừa được chứng kiến một cặp đôi “CP” yêu thích thành sự thật.
“Không phải anh ta.” Quan Tinh Hòa lại dứt khoát phủ nhận.
Nụ cười của Thời Tuế khựng lại.
“Không phải? Vậy là ai?”
Quan Tinh Hòa khẽ siết chặt vạt áo.
Một cô gái 16 tuổi, lần đầu tiên biết thích một người, trong lòng vụng về đến mức chỉ cần nghĩ đến cái tên ấy cũng đã thấy tim đập rộn ràng, hoảng loạn không yên.
Nhưng Thời Tuế là bạn thân nhất của cô.
Cảm xúc ngốc nghếch ấy, giấu mãi trong lòng, cuối cùng vẫn muốn tìm một người để kể ra.
Cô ghé sát tai bạn, thì thầm nói ra cái tên kia.
Đôi mắt Thời Tuế lập tức mở to kinh ngạc, mãi sau mới lắp bắp:
“Cậu… cậu không đùa đấy chứ?”
Quan Tinh Hòa lắc đầu.
Thời Tuế vỗ n.g.ự.c một cái, trấn tĩnh lại như vừa bị dọa một phen.
Nhưng nghĩ kỹ lại, việc Tinh Tinh thích người đó… hình như cũng chẳng có gì lạ.
Học giỏi, đẹp trai, lại có chút khí chất lạnh lùng như gió mùa đông, đừng nói là Tinh Tinh, e là nửa trường cũng ngầm cảm mến.
Chỉ là… nghĩ đến mấy lần chạm mặt với người đó, Thời Tuế vẫn thấy đối phương lạnh như băng thật sự.
Cô cẩn trọng hỏi:
“Thế… cậu nghĩ anh ấy có thích cậu không?”
Quan Tinh Hòa cúi đầu, giọng thấp như đang nói với chính mình:
“Tớ không biết nữa.”
“Anh ấy đối với tớ rất tốt, nhưng tớ luôn có cảm giác… chắc chỉ là xem tớ như em gái.”
Nhưng Thời Tuế lại không nghĩ vậy.
Cô nhớ rất rõ cảnh tượng hôm ấy, thiếu niên một mình xông vào khu giảng đường giữa trận hỗn loạn, liều mình để kéo Quan Tinh Hòa ra ngoài an toàn.
Nói không chừng, đây chính là một mối tình song phương thầm lặng.
Rốt cuộc, ai có thể đối mặt với một “tiểu tiên nữ” như Tinh Tinh mà không động lòng chứ?
Thời Tuế cổ vũ:
“Tớ nghĩ là cậu chỉ đang tự nghĩ vậy thôi. Có khi… anh ấy cũng thích cậu đấy.”
Quan Tinh Hòa khẽ cười, nhưng lại nhanh chóng lắc đầu:
“Sao có thể chứ.”
Cô nhớ lại những khoảnh khắc hai người ở bên nhau ấm áp, hòa hợp… nhưng rõ ràng, cách anh đối xử với cô giống như với một đứa em gái.
“Sao lại không có khả năng chứ!” Thời Tuế nói, “Cậu làm ơn tự tin lên chút được không? Dù… dù có là thật đi nữa, nếu anh ấy chỉ xem cậu như em gái, thì chúng ta cũng là gần nước hưởng trăng, biết đâu một ngày nào đó, anh ấy lại rung động thì sao?”
Nghe Thời Tuế nói vậy, Quan Tinh Hòa bỗng cảm thấy… cũng có lý ghê.
“Vậy phải làm sao để anh ấy thích tớ đây?”
“Thả thính! Thử phản ứng!”
Mấy lời này nghe thì hiểu, nhưng thực tế nên làm thế nào lại hoàn toàn mơ hồ.
Quan Tinh Hòa ngây ngốc gật đầu như gà mổ thóc.
“Thôi, để tớ về nghĩ giúp cậu vài chiêu.” Thời Tuế tự vỗ n.g.ự.c (vốn chẳng có bao nhiêu thịt), “Cậu còn nhớ đống tiểu thuyết ngôn tình tớ chở cả xe không? Rất nhiều nam chính có tính cách y chang anh ấy, hiểu chưa?”
Quan Tinh Hòa bật cười, “Vậy cho tớ mượn vài cuốn đi.”
Thời Tuế vốn quý như bảo mấy cuốn sách đó, sau kỳ thi giữa kỳ mới chịu mang về lại, nhưng lần này lại đáp ngay không chần chừ:
“Được, xem phim xong đến nhà tớ lấy.”
Quan Tinh Hòa ban đầu còn định tìm đúng cuốn có tên “Ca ca, nhẹ một chút”, nhưng tìm một vòng cũng không thấy, đành lấy đại vài cuốn do Thời Tuế đề cử về xem, quyết định tối nay phải “nghiên cứu kỹ lưỡng”.
Về đến nhà, tin nhắn của Thời Tuế lập tức được gửi tới:
“Tớ nghĩ rồi, hay là cậu giả vờ có bài khó, đến hỏi anh ấy đi. Vừa học vừa có cơ hội tiếp xúc nhiều hơn!”
Trường trung học âm nhạc vốn không quá đặt nặng văn hóa học thuật, từ sau khi lên cấp ba, Quan Tinh Hòa cũng rất ít khi nhờ Hạ Chước dạy kèm nữa.
Nhưng nghĩ kỹ thì đúng là một chiêu hay thật!
Quan Tinh Hòa lập tức chọn đại hai bài toán khó tìm được trên mạng, rồi nhẹ nhàng gõ cửa phòng Hạ Chước.
“Anh ơi, em có chuyện muốn hỏi anh.”
Bên trong vang lên vài tiếng động nhỏ, giọng nói trầm thấp của thiếu niên vang lên qua cánh cửa, mang theo chút lười nhác sau khi vừa nghỉ ngơi:
“Chờ chút.”
Cửa mở ra. Hơi thở sạch sẽ, lạnh mát, như vừa bước ra từ tuyết đầu mùa.
Có vẻ như anh vừa tắm xong, tóc còn ẩm, mái rũ xuống khiến những đường nét sắc sảo cũng dịu đi đôi phần.
“Có chuyện gì?”
“Em có vài bài toán muốn hỏi anh.”
Ngón tay Hạ Chước khẽ cuộn lại, gật đầu:
“Được. Vào đi.”
Anh đang yên tĩnh ôn bài ban đêm, đột nhiên bị phá vỡ, lại chẳng hề khó chịu.
Từ sau khi lên cấp ba, cô rất ít khi đến hỏi bài, điều đó từng khiến anh có chút hụt hẫng, cảm giác mình dần trở nên không còn quan trọng nữa.
Lúc này nghe cô nói muốn hỏi bài, trái tim vốn lặng lẽ của anh lại như có làn sóng nhỏ xao động.
Anh cúi đầu nhìn đề bài, có chút ngạc nhiên:
“Đây là đề của trường à?”
Cô đưa tới là một quyển vở nhỏ, bên trong chỉ có hai bài toán viết tay, không phải đề thi hoàn chỉnh.
Quan Tinh Hòa khựng lại một nhịp.
Thật ra là do đề của trường quá đơn giản, hỏi thì có vẻ… ngu ngốc, nên cô lên mạng tìm mấy bài mà mình không hiểu nổi rồi chép vào vở.
Không ngờ lại bị Hạ Chước nhìn ra ngay, nhưng cô sao có thể thừa nhận?
Cô hơi ngước mắt lên, vẻ mặt nghiêm túc:
“Đúng vậy, cô giáo nói gần đây đề khó hơn bình thường.”
Hạ Chước nhíu mày, cúi đầu suy nghĩ, càng xem càng thấy hoặc là đề quá hiếm gặp, hoặc là mình quên mất phần kiến thức nâng cao.
“Để anh đi tìm sách tham khảo lớp trên, em có suy nghĩ gì thì ghi ra trước.”
Quan Tinh Hòa ngoan ngoãn gật đầu:
“Vâng.”
Cô lặng lẽ quay đầu lại nhìn.
Dưới ánh trăng nhàn nhạt, bóng dáng thiếu niên như được phủ lên một lớp ánh sáng dịu dàng.
Anh quay lưng về phía cô, hơi cúi người, giữa một đống sách giáo khoa đang lật tìm từng quyển một.
Rất nghiêm túc. Rất tập trung.
Quan Tinh Hòa xoay bút, cúi đầu giả vờ làm bài theo lời anh.
“Anh ơi, giấy nháp ở đâu vậy?”
Giọng anh trầm ấm vang lên:
“Trong ngăn kéo, em tìm thử đi.”
Cô nhẹ nhàng mở ngăn kéo ra.
Bên trong, lặng lẽ nằm một chiếc đĩa CD.
Trên đó viết dòng chữ:
“To Tinh Tinh
Giáng Sinh vui vẻ. Hy vọng sau này mỗi một mùa Giáng Sinh đều có thể cùng em trải qua.
Yêu em nhé ~”
Quan Tinh Hòa sững lại.
Cô nhớ rất rõ… mình cũng có một chiếc CD y hệt như vậy.