Khó Trèo Cao

Chương 35



Khi Hạ Chước lên xe, anh chỉ nhìn thấy chiếc gáy nhỏ nhắn của Quan Tinh Hòa.

 

Cô gái ngồi quay lưng lại, đôi vai căng cứng.

 

Sự lạnh lùng không rõ nguyên do của cô khiến Hạ Chước cảm thấy bất an, nhưng đến cả chuyện gì đã xảy ra, anh cũng chẳng biết.

 

Là ở trường có chuyện gì sao? Hay là do anh vô tình làm điều gì khiến cô không vui?

 

Ngoài cửa sổ, bóng cây lướt qua vội vã. Bên trong xe, không khí tĩnh lặng đến nghẹt thở.

 

Trái tim Hạ Chước hơi treo lơ lửng. Anh do dự rất lâu, cuối cùng vẫn lên tiếng hỏi:

“Em sao vậy?”

 

Giọng anh chậm rãi, trầm thấp, nghe như vẫn luôn lãnh đạm, nhưng lại vô cớ khiến người ta thấy nhột nhạt trong lòng.

 

Ngón tay Quan Tinh Hòa khẽ run một chút.

 

Cô đột nhiên cảm thấy bản thân mình có chút ích kỷ.

 

Hạ Chước trong trường gần như không có bạn bè.

 

Tính cách anh vốn lạnh lùng, trong mắt người ngoài có vẻ lập dị và khó gần, nhưng chỉ riêng Quan Tinh Hòa mới biết, tất cả sự lãnh đạm và cứng rắn ấy chỉ là một lớp vỏ phòng bị mà anh khoác lên để bảo vệ mình.

 

Thật ra, anh cũng có thể rất dịu dàng.

 

Cô gái 16 tuổi còn non trẻ ấy, lặng lẽ đào được một kho báu, chỉ muốn giữ riêng anh trong chiếc hộp châu báu của mình.

 

Cô chưa từng nghĩ rằng, sẽ có một ngày, người khác cũng sẽ phát hiện ra món bảo vật này.

 

Hạ Chước thấy cô không trả lời, giọng trầm xuống:

“Là ở trường có chuyện gì không vui à?”

 

Quan Tinh Hòa quay đầu lại.

 

Lúc ấy, một tia hoàng hôn mỏng manh chiếu vào, ánh sáng nhuộm mái tóc anh thành màu vàng nhạt.

 

Như một bảo vật bị phủ bụi trần, một ngày nào đó sẽ được lau sạch, rực rỡ mà tỏa sáng.

 

Cô bỗng nhận ra làm sao có thể chỉ giữ riêng anh lại trong chiếc hộp của riêng mình?

 

Rồi sẽ có một ngày, tất cả mọi người đều sẽ nhận ra, anh tuyệt vời đến nhường nào.

 

Quan Tinh Hòa miễn cưỡng mím môi, cố gắng nặn ra một nụ cười:

“Không có gì đâu.”

 

Mặc dù cô biết rõ, từ giây phút ấy, anh đã không còn là “anh trai của riêng mình” nữa.

 

Hạ Chước hơi nhíu mày.

 

Anh luôn có cảm giác có điều gì đó không đúng.

 

Nhưng cô gái lại lắc đầu, dịu dàng nói:

“Chỉ là hôm nay hát thử trong giờ âm nhạc không tốt lắm, bị cô giáo mắng vài câu.”

 

Ánh mắt anh trầm xuống.

 

Trên đường về nhà, cây cối bên đường rợp xanh tươi mát.

 

Một lúc lâu sau, Hạ Chước vẫn im lặng. Như thể anh đã tin lời cô, gương mặt vốn căng chặt cũng dịu đi một chút.

 

Anh quay người, lục trong cặp lấy ra một túi nhỏ.

 

“Đừng buồn.”

 

Đó là một túi kẹo sữa vị dâu tây đúng loại cô thích nhất.

 

Hôm nay, khi đi ngang qua quầy đồ vặt gần trường, anh tình cờ thấy nó và mua luôn một gói.

 

Quan Tinh Hòa thoáng khựng lại.

 

Anh chẳng nói được nhiều lời, nhưng luôn biết rõ cô thích điều gì.

 

Một cảm xúc ấm áp lan ra trong tim cô, khiến cô im lặng bóc một viên và bỏ vào miệng.

 

Nắng chiều loang khắp bầu trời, buổi hoàng hôn mùa hè yên ả và dịu dàng vô cùng.

 

Quan Tinh Hòa ngắm cảnh ngoài cửa sổ, vô tình khẽ cong khóe môi.

 

Chớp mắt đã đến kỳ nghỉ Quốc khánh.

 

Sau kỳ nghỉ này, trường Trung học Phụ thuộc sẽ tổ chức một buổi đại nhạc hội, vì vậy ba ngày trước kỳ nghỉ, Quan Tinh Hòa gần như ngày đêm luyện tập không ngừng.

 

Tập luyện nhiều khiến đầu óc choáng váng, cuối cùng cô cũng quyết định dành ra một ngày để nghỉ ngơi, thư giãn một chút.

 

Thời tiết hôm đó rất đẹp. Quan Tinh Hòa nhân tiện kéo Hạ Chước người vẫn đang vùi đầu trong biển sách ra ngoài cùng mình.

 

Hai người cứ thế lang thang chậm rãi trên con phố lớn, không có điểm đến, cũng chẳng rõ muốn làm gì.

 

Dưới hàng cây xanh mát của thành phố, bóng dáng hai người dựa sát vào nhau, kéo dài trên mặt đất, như một sợi dây thật dài gắn kết.

 

Bên kia đường là một hiệu sách nhỏ, tuy không lớn nhưng được bài trí rất tinh tế, giấu mình sau tán lá mùa hè tươi tốt. Ánh mắt tinh anh của Quan Tinh Hòa ngay lập tức phát hiện ra nó.

 

“Chúng ta vào xem thử đi.”

 

Hạ Chước gật đầu.

 

Cánh cửa gỗ trông có vẻ cũ kỹ, khi mở ra còn phát ra tiếng kẽo kẹt.

 

Một cô gái mặc đồng phục đứng bên trong, dáng người mảnh khảnh, khiến bộ đồ trên người như rộng thùng thình rũ xuống.

 

Nghe thấy tiếng bước chân, cô gái quay đầu lại:

“Chào mừng đến với hiệu sách ‘Không Hề’.”

 

Giọng cô ấy rất nhẹ, như gió thoảng qua, âm cuối khẽ nâng lên một chút:

“Hạ Chước?”

 

Lần trước đứng quá xa nên Quan Tinh Hòa chưa nhìn rõ, nhưng bản năng nhạy bén của một cô gái mách bảo cô. Đây chính là cô gái từng ríu rít đi sau Hạ Chước hôm nọ.

 

Cô nhẹ mím môi, không kìm được mà lén nhìn sang anh.

 

Hạ Chước chỉ “ừ” một tiếng nhạt nhẽo, đôi mắt đen không biểu cảm.

 

Đôi mắt to của Dư Niên Niên lập tức ánh lên một tia sáng, nhưng khi thấy Quan Tinh Hòa đứng cạnh, ánh sáng ấy như vụt tắt trong chớp mắt.

 

Ánh nắng mùa hè thật dịu dàng, xuyên qua cửa kính sạch bóng, nhẹ nhàng rọi vào.

 

Cô gái mặc chiếc váy trắng đơn giản, làn da trắng mịn như tuyết, thoạt nhìn như một thiên sứ nhỏ bước ra từ thế giới cổ tích.

 

Dư Niên Niên dò hỏi, “Còn đây là?”

 

Hạ Chước khựng lại một chút rồi đáp:

“Em gái tôi.”

 

Dư Niên Niên khẽ thở phào nhẹ nhõm, nhưng đồng thời trong lòng cũng có chút khó tả. Cô cố giữ bình tĩnh, mỉm cười:

“Chào em.”

 

Ai mà là em gái cô chứ!

 

Quan Tinh Hòa gượng gạo kéo nhẹ khóe miệng, “Chào.”

 

Dư Niên Niên nhanh chóng lấy lại vẻ thân mật, quay sang nói với Hạ Chước:

“Em gái cậu xinh thật đấy.”

 

Khuôn mặt lạnh nhạt nghiêng nghiêng của Hạ Chước dường như khẽ d.a.o động.

 

Trong lòng Dư Niên Niên như có gì đó lay động, vui vẻ nói tiếp:

“Hai người đến mua sách à? Tớ có thể giới thiệu cho.”

 

“Bọn tôi chỉ tiện đường ghé qua xem thôi,” Quan Tinh Hòa nhanh chóng nói, “Nếu chị đang bận gì thì cứ làm đi nhé.”

 

“Không sao, không sao,” Dư Niên Niên cười, “Hiệu sách này là của chú tớ mở, tớ chỉ nghỉ học rồi trông giúp thôi. Hai người có muốn uống gì không?”

 

Quan Tinh Hòa đang định mở miệng từ chối.

 

“Một ly trà sữa trân châu.” Hạ Chước nói.

 

Dư Niên Niên quay đầu hỏi:

“Thế còn em gái cậu thì sao?”

 

Giọng Hạ Chước vẫn nhàn nhạt như cũ:

“Cho em ấy, tôi không uống.”

 

“À… Vậy được.” Dư Niên Niên xoay người bước vào khu pha chế.

 

Cô là học sinh chuyển trường đến trường Ngoại Ngữ vào tháng trước. Thành tích của cô không quá nổi bật, nên giáo viên đã sắp xếp chỗ ngồi của cô gần Hạ Chước, học sinh đứng đầu toàn khối.

 

Lần đầu nhìn thấy Hạ Chước, tim Dư Niên Niên liền đập rộn ràng.

 

Thiếu niên ấy với gương mặt sắc sảo, khí chất lạnh lùng, mang theo một thứ cuốn hút kỳ lạ.

 

Anh gần như không bao giờ đáp lại lời của Dư Niên Niên, ngay cả khi cô hỏi những vấn đề học tập, anh cũng chỉ trả lời qua loa vài câu.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Nhưng chính sự lạnh nhạt ấy lại càng khiến Dư Niên Niên cảm thấy bị cuốn hút mãnh liệt.

 

Bông hoa cao ngạo cuối cùng nếu nở trong lòng bàn tay mình, chẳng phải đó là một chiến thắng tuyệt vời sao?

 

Cô đem ly trà sữa trân châu đưa cho Quan Tinh Hòa, sau đó nhẹ nhàng đặt ly trà xanh kem phô mai vừa mới pha xong xuống trước mặt Hạ Chước.

 

Quan Tinh Hòa cau mày:

“Chúng tôi đâu có gọi món này.”

 

Dư Niên Niên cười khanh khách:

“Hạ Chước thường xuyên giúp đỡ tôi ở trường. Hôm nay coi như tôi mời.”

 

Thường xuyên giúp đỡ?

 

Quan Tinh Hòa cảm thấy răng mình như hơi ê buốt.

 

Cô biết việc anh giao tiếp với bạn bè ở trường là điều bình thường. Nhưng cảm giác khó chịu trong lòng lại không thể nào kiềm chế được.

 

Cô cúi đầu hút một ngụm trà sữa, vị nhạt nhẽo vô cùng, trân châu thì cứng như đá.

 

Khó uống muốn chết!

 

Hạ Chước thấy cô cúi gằm mặt, nhẹ giọng hỏi:

“Muốn uống của anh không?”

 

Ly của anh vẫn chưa động đến một ngụm nào.

 

“Không cần.” Quan Tinh Hòa đáp, giọng rầu rĩ.

 

Đó là người khác “đặc biệt” pha cho anh, cô uống làm gì chứ!

 

Không khí xung quanh như trở nên nặng nề, Quan Tinh Hòa đẩy ly trà sữa về phía trước, bực bội nói:

“Uống xong rồi, em đi trước.”

 

Dư Niên Niên còn chưa kịp nói gì, thiếu niên đã nhanh chóng đứng dậy, để lại bóng dáng gầy gò, cao ráo khuất dần.

 

Ly trà xanh kem phô mai kia vẫn còn nguyên vẹn, chưa hề được chạm đến.

 

Dư Niên Niên chán nản bước lên thu dọn.

 

Ly pha lê được đặt gọn gàng xuống bàn, bên dưới bị ép bởi một tờ tiền giấy.

 

Là tiền của hai ly nước.

 

~~

 

Vừa rời khỏi hiệu sách, Quan Tinh Hòa đã nghe thấy tiếng bước chân vang lên phía sau.

 

Không gần cũng chẳng xa, như thể cố tình giữ một khoảng cách nhất định, dè dặt mà kiềm chế.

 

Trong lòng Quan Tinh Hòa, “tiểu nhân nhi” đang tức giận đã gần như muốn nổ tung!

 

Ban đầu Quan Tinh Hòa chỉ nghĩ rằng, chắc anh chỉ kết bạn mới ở trường, nhưng cái cô gái gầy gò trông như cọng cỏ kia, rõ ràng là đang có mưu đồ gây rối!

 

Cái kiểu ánh mắt e thẹn ngượng ngùng ấy, chỉ thiếu chút nữa là nói toạc cả tâm tư ra rồi!

 

Nam Cung Tư Uyển

Gió hè khô nóng dường như càng thổi bùng ngọn lửa trong lòng, cháy mạnh không chịu nổi.

 

Còn “thường xuyên giúp đỡ” ở trường nữa chứ!

 

Quan Tinh Hòa giận dữ đá một viên đá bên đường, đá văng đi xa.

 

Hạ Chước cuối cùng cũng lặng lẽ đi đến bên cạnh cô.

 

Giọng anh trầm thấp, mang theo chút dịu dàng và dỗ dành:

“Làm sao thế?”

 

Một cô gái mười sáu tuổi, lần đầu tiên thích một người, tình cảm vừa ngây thơ vừa vụng dại, chính bản thân nhớ lại cũng cảm thấy xấu hổ.

 

Quan Tinh Hòa dường như nhận ra mình đang… ghen.

 

Nhưng lại cố chấp không chịu thừa nhận, chỉ ngẩng đầu lườm anh một cái.

 

Đôi mắt ánh lên vẻ buồn bực pha chút xấu hổ, tựa hồ một hồ nước trong xanh nhưng không yên lặng, gợn sóng nhẹ nhàng làm Hạ Chước tim khẽ co rút.

 

Anh hơi luống cuống, dịu giọng hỏi:

“Là trà sữa không ngon sao?”

 

Quan Tinh Hòa mím môi, trong giọng mang theo vẻ bực tức:

“Dở tệ.”

 

Cô như một đứa bé đang giận dỗi khiến Hạ Chước trong lòng bất giác nhẹ nhõm. Anh khẽ cười:

“Vậy lần sau lại mua ly khác.”

 

Quan Tinh Hòa không thèm để ý tới anh. Trong lòng rối như tơ vò, muốn kéo anh lại mà chất vấn một trận.

 

Nhưng mọi lời đến miệng lại nuốt ngược vào tim.

 

Cô có tư cách gì mà chất vấn chứ?

 

Cô chẳng qua là “em gái” của anh thôi. Trong lòng anh, cô có lẽ chỉ là một đứa nhóc thích uống trà sữa trân châu.

 

Cho dù cô có thổ lộ “em thích anh” bằng cả tấm lòng non nớt ấy, anh cũng sẽ chỉ nghiêm túc nói: “Em còn nhỏ.”

 

Anh sao có thể hiểu được tình cảm ngây ngô này chứ?

 

Quan Tinh Hòa bĩu môi, phiền muộn trong lòng lại dâng thêm một tầng.

 

Không biết từ lúc nào, cô đã bước đến khu trung tâm thương mại.

 

Tầng hai là khu trò chơi điện tử, ánh đèn lấp lánh chớp nháy không ngừng.

 

Vừa vào cửa đã có mấy cô tiếp thị mời chào, Quan Tinh Hòa không để ý liền bị kéo vào.

 

Tiếng nhạc dồn dập khiến cô choáng váng đôi chút. Cô nghiêng đầu nhìn lại, thấy Hạ Chước vẫn lặng lẽ đi theo sau mình.

 

Thiếu niên đứng dưới ánh đèn màu rực rỡ, gương mặt sắc nét như bị ánh sáng phủ lên chút màu hoa lệ. Nhưng sống lưng anh vẫn giữ thẳng, kiêu ngạo như cũ.

 

Quan Tinh Hòa muốn phát tiết chút cảm xúc, nghĩ nếu chơi một chút có khi tâm trạng sẽ khá hơn.

 

Cô đổi một rổ xu trò chơi, đi dạo quanh một vòng, rồi nhận ra… mình chỉ biết chơi máy gắp thú bông.

 

Một lần, hai lần…

 

Không biết có phải cái máy này cố tình gây khó dễ, cô đã tiêu gần một phần ba số xu mà vẫn không gắp được con thú nào.

 

Tức đến mức cô suýt nữa ném cả rổ xu còn lại đi.

 

Trong tiếng ồn ào náo nhiệt, một làn hơi mát thoảng qua bên tai. Thiếu niên đứng cạnh cô, nhẹ nhàng bỏ một đồng xu vào máy gắp.

 

Một tay anh đặt lên cạnh bàn điều khiển, tay còn lại điều khiển cần gắp nhẹ nhàng mà chắc chắn.

 

Trong khoảnh khắc, âm thanh ồn ào như bị đẩy ra xa.

 

Quan Tinh Hòa rũ mắt xuống, nhìn thấy từng khớp xương rõ ràng nơi bàn tay anh, mạch m.á.u trên trán hơi căng, động tác vừa dứt khoát vừa đẹp mắt.

 

“Cạch” con gắp rơi xuống, anh cúi người nhặt lên một con thú bông.

 

Là con mà cô đã nhắm từ đầu nhưng không gắp được.

 

“Cho em.”

 

Đôi mắt đen nhánh của thiếu niên như nhuộm chút ấm áp từ ánh đèn xung quanh, phảng phất như có chút dịu dàng dịu dàng thoáng qua.

 

“Đừng giận nữa, được không?”

 

Toàn bộ sự u uất trong lòng Quan Tinh Hòa dường như tan biến sạch sẽ trong khoảnh khắc ấy.

 

Cô ôm lấy con thú bông, cười nhẹ:

“Vậy số còn lại anh gắp giúp em nhé.”

 

Khi hai người ra khỏi khu trò chơi, trên người đã treo đầy hai túi thú bông, lấp lánh ánh đèn neon.

 

Hoàng hôn kéo dài bóng hai người trên nền đất, như thể muốn giữ lấy khoảnh khắc mùa hè dịu dàng và đẹp đẽ này mãi mãi.

 

Tâm trạng Quan Tinh Hòa cuối cùng cũng tốt lên một chút. Cô nghiêng đầu nhìn thiếu niên bên cạnh.

 

Mối nghi hoặc cứ quẩn quanh trong lòng suốt cả ngày dường như lại vòng về đây, chưa từng biến mất.

 

Rồi như sực nhớ ra điều gì, cô bỗng lóe lên một ý.

 

Cô chớp chớp mắt, gọi khẽ:

 

“Anh ơi.”

 

Thiếu niên quay đầu, một tay anh xách túi lớn, bên trong là một con Hello Kitty thò cái đầu nhỏ ra ngoài.

 

Quan Tinh Hòa hạ giọng, mang theo chút thăm dò:

 

“Anh cảm thấy… em với cô ấy, ai đẹp hơn?”

 

 


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com