Kết Quả Xét Nghiệm

Chương 4



Chu Dự đứng chờ trước cửa tiệm.

Hôm nay anh mặc áo sơ mi trắng, quần jeans, đi giày Converse và đeo một balo đựng laptop một bên vai.

Đứng đó, anh trông thật ngây thơ như một sinh viên đại học đợi bạn gái tan học.

Không lâu sau có một cô gái trẻ chạy đến xin WeChat của anh.

Tôi nghe thấy Chu Dự nói với cô gái đó: “Xin lỗi, tôi kết hôn rồi, con tôi cũng đã học xong tiểu học.”

Cô gái trẻ ngạc nhiên, lắp bắp nói: “Vậy mà anh trông vẫn còn trẻ lắm.”

Chu Dự không biểu lộ cảm xúc, “Quá khen.”

Tôi cầm hai ly trà sữa ra, anh tiến tới cắm ống hút vào ly của tôi rồi đưa lại cho tôi.

Một tay anh nắm tay tôi, tay kia cầm ly trà sữa còn lại, thấy anh chưa uống.

Tôi chọc chọc vào mu bàn tay anh nhắc nhở, “Ly đó mua cho anh mà.”

Chu Dự nghe vậy liền cúi đầu uống một ngụm, rồi bất ngờ hôn tôi.

Anh gần tôi đến mức tôi có thể nhìn thấy nốt ruồi nhỏ nơi mí mắt, và hàng mi khẽ rung rinh theo những nụ hôn say đắm của anh.

Mùi caramel của trà sữa nhanh chóng lan tỏa trong miệng, hơi thở của Chu Dự vừa ngọt vừa nóng.

Anh hiếm khi bá đạo như vậy.

Bá đạo chiếm lấy toàn bộ hơi thở của tôi, ép chìm đắm tôi cùng anh.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Khi tôi cảm thấy mình sắp c.h.ế.t đuối trong vòng tay anh, anh mới chịu buông tha cho tôi.

Chu Dự vùi đầu vào cổ tôi, thầm thì: “Hứa Viên, anh không thích uống trà sữa, em nhớ chưa?”

 

Cuối tuần, tôi đến bệnh viện để lấy lời khai từ cô gái báo án hôm trước. Buổi sáng, tôi đi nhờ xe của Chu Dự đến bệnh viện.

Vừa ngồi vào xe đã bị anh làm cho giật mình.

Không biết hôm nay anh theo phong cách thời trang gì, trời 36 độ mà anh trùm kín như một người Ả Rập.

Tôi vừa bước tới cửa phòng bệnh đã nghe thấy tiếng mắng chửi từ bên trong.

“Chuyện này mày còn dám báo cảnh sát! Để xem ai còn dám lấy mày nữa!”

“Nếu mày không ăn mặc hở hang, đi làm ca đêm ở chỗ đó, làm sao có ai dám bắt nạt mày trên đường?”

Tôi đẩy cửa bước vào, cô gái nằm trên giường không nói một lời, còn bố cô thì vẫn tiếp tục trách móc.

“Thưa ông, đây là bệnh viện, xin hãy giữ trật tự.”

Tôi bước tới và đưa ra thẻ cảnh sát, “Và, dù con gái ông có đi bộ trần truồng trên đường, chỉ cần cô ấy không muốn, thì không ai có quyền ép buộc cô ấy.”

“Bây giờ chúng tôi cần lấy lời khai từ nạn nhân, xin mời người không liên quan rời khỏi phòng.”

Người đàn ông giận dữ nhưng không dám nói gì, hừ một tiếng và đóng sầm cửa đi ra.

Dựa trên mô tả của cô gái và hình ảnh vẽ phác thảo, chúng tôi có thể chắc chắn người này chính là kẻ g.i.ế.c người h.i.ế.p dâm đã trốn từ tỉnh khác đến khu vực của chúng tôi.


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com