Kết Quả Xét Nghiệm

Chương 5



Để bắt tên h.i.ế.p dâm này, hai đồng nghiệp nữ của chúng tôi đã giả say rượu và đi một mình trên các con phố khác nhau suốt ba đêm liên tục.

Tất nhiên, trong số đó có cả tôi.

Để Chu Dự không lo lắng, tôi nói rằng tôi đang đi công tác mấy ngày.

Cuối cùng, vào ngày thứ tư, tôi gặp kẻ g.i.ế.c người trên con phố tôi đang trực.

Ban đầu, nghĩ rằng chỉ cần đợi hắn đến gần, các cảnh sát mai đã ẩn nấp ở những vị trí nhất định sẽ nhảy ra khống chế hắn, nhưng không biết vì sao tên g.i.ế.c người lại cảnh giác cao độ, hắn quay đầu bỏ chạy khi chỉ còn cách tôi ba bước chân.

Tôi lập tức lao tới đá ngã hắn, trong lúc vật lộn, hắn rút d.a.o từ trong áo ra.

Khi thấy lưỡi d.a.o hướng về phía bụng tôi, tôi lăn sang một bên để né tránh.

m thanh d.a.o cắm vào da thịt vang lên rõ mồn một trong con đường vắng lặng buổi tối.

Khi tôi được đưa lên xe cứu thương, tôi đã nhấn mạnh đừng đưa tôi đến bệnh viện thuộc Đại học B, vì Chu Dự làm việc ở đó.

Đồng nghiệp tôi cười gượng, chỉ về phía trước nơi có một người đàn ông với gương mặt tối sầm lại đang cầm cáng, “Nhưng, bác sĩ Chu đã đến rồi.”

Tên g.i.ế.c người h.i.ế.p dâm đã đ.â.m một nhát vào xương bả vai phải của tôi, khiến tôi không thể nâng cánh tay lên trong nửa tháng.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Trưởng đồn đặc biệt phê duyệt cho tôi nghỉ phép một tháng, trong điện thoại, ông ấy mắng tôi một trận tơi bời.

“Cô có thai hai tháng mà không báo cáo cho đội trưởng biết, nguy hiểm như vậy mà cô cũng lao vào, nếu có chuyện gì xảy ra, chúng tôi sẽ giải thích thế nào với bác sĩ Chu, sẽ giải thích thế nào với đồng chí Lý Hạ, người mẹ đã khuất của cô!”

Tôi được nghỉ ở nhà dưỡng thương một tháng, Chu Dự cũng xin nghỉ phép để ở nhà chăm sóc tôi.

Có người chăm sóc khi ốm dĩ nhiên là tốt, nếu như người đó không tạo ra bầu không khí u ám xung quanh mình.

Mỗi ngày anh đều nấu ăn, thay băng, tắm rửa cho tôi, như đang hoàn thành nhiệm vụ, anh nói chuyện với tôi được một câu thì tuyệt đối không có câu thứ hai.

Tôi nghĩ có lẽ vì công việc của tôi quá nguy hiểm, nên tôi đã không nói với anh nên mới khiến anh giận.

Vì vậy, tôi nịnh nọt, làm đủ cách để dỗ dành anh suốt mấy ngày.

Một hôm, khi anh đang làm việc trong phòng làm việc, tôi mang một đĩa trái cây vào.

Chu Dự thấy tôi vào, gật đầu ra hiệu đặt đồ lên bàn rồi đi ra.

Tôi tỏ ra hớn hở, bóc một quả vải và đưa đến trước mặt anh, “Đây là vải thiều, không cười thì không được ăn.”

Chu Dự liếc nhìn tôi một cái, rồi tiếp tục thái độ lạnh lùng.


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com