Trong giờ nghỉ trưa, mẹ của Quan Vọng gọi điện cho tôi, nhờ tôi đưa bà đến bệnh viện.
Lúc đó tôi mới biết Chu Dự là bác sĩ khám chính cho mẹ Quan Vọng.
Mấy ngày trước gặp Quan Vọng ở bệnh viện, hóa ra anh ấy đến để lấy thuốc.
Chẳng trách hôm đó nghe giọng Chu Dự và Quan Vọng nói chuyện không giống như mới gặp nhau lần đầu.
Mẹ của Quan Vọng phải nhập viện, nhưng không kịp ăn trưa ở bệnh viện, nên tôi chạy sang quán ăn nhỏ đối diện để mua mì.
“Tôi đã mua hai phần mì, đều không cho rau mùi.”
Khi tôi quay lại, Quan Vọng cũng ở đó. Anh ấy đứng dậy nhận lấy đồ từ tay tôi, cảm động nói: “Viên Viên, em còn nhớ anh không ăn rau mùi.”
Tôi thầm nghĩ rõ ràng là mẹ anh ấy không ăn rau mùi, anh ấy lại đang làm gì thế này.
Khi ra về, mẹ Quan Vọng luôn nắm lấy tay tôi và hỏi: “Viên à, dì chỉ muốn nhân cơ hội này tái hợp cho con và Quan Vọng, hai đứa thật sự không còn khả năng nào sao?”
“Dì ơi, con đã kết hôn rồi.”
“Kết hôn rồi?” Mẹ Quan Vọng ngạc nhiên lặp lại, “Viên à, con không lừa dì đấy chứ?”
Rèm giường bệnh bên cạnh giường bệnh của mẹ Quan Vọng bất ngờ được kéo ra từ bên trong, tôi thấy Chu Dự như làm ảo thuật đẩy xe y tế đi ra.
“Cháu có thể xác nhận, cô ấy đã kết hôn rồi, là với cháu.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Hôm nay đáng lẽ Chu Dự và tôi đều tan làm sớm, cùng nhau hẹn buổi tối về nhà bố tôi ăn cơm.
Nhưng chiều nay, nhóm trộm điện thoại mà chúng tôi theo dõi đã có động tĩnh.
Chúng tôi ra quân bắt được kẻ phạm tội đã hơn bảy giờ tối.
Trong khoảng thời gian đó, Chu Dự đã gọi cho tôi ba cuộc nhưng tôi không thể nghe máy.
Khi tôi về đến nơi, thấy Chu Dự ngồi trên ghế dài ở sảnh, trông như một đứa trẻ chờ cha mẹ đến đón.
Tôi vô cùng áy náy chạy đến, “Xin lỗi, để anh đợi lâu rồi.”
Chu Dự lắc đầu, cầm lấy cổ tay tôi hỏi: “Trên này có gì này!”
Tôi nhìn kỹ một vòng nhưng chẳng thấy gì cả.
Chu Dự dường như bị tôi làm cho bật cười, anh nắm lấy tay tôi, “Anh biết không có gì, chỉ muốn tìm cớ để nắm tay em thôi.”
Anh chu môi hờn dỗi: “Tan làm ở bệnh viện, vợ người ta đều đến đón chồng, còn anh phải tự đi tìm vợ mình. Không thấy em, anh lo đến mức muốn báo cảnh sát rồi.”
Anh nhẹ nhàng bóp cổ tay tôi, thở dài một tiếng, “Gọi điện rồi mới nhớ vợ mình là cảnh sát.”
Thấy tôi về muộn, Chu Dự đã gọi điện cho bố tôi báo tối nay không thể về ăn cơm được.
Gần đồn cảnh sát có một làng đại học, chỉ cách vài con phố có một chợ đêm, chúng tôi liền ra đó ăn tối.
Khi đi ngang qua một tiệm trà sữa, tôi thấy khát nên vào mua hai ly.