Cuối cùng cô thật sự không nhịn được nên đã thương lượng với Tưởng Dư Hoài.
Tưởng Dư Hoài nghe xong thì nhướng mày nói: "Em muốn nhận Tưởng Dược An làm con thừa tự?"
"Cậu bé cũng là người thân của anh mà? Bên chú hai không muốn nuôi thì chúng ta nuôi. Hơn nữa từ sau khi có em gái, Tưởng Dược An cũng thường đến chơi với em gái. Em gái cũng rất thích cậu bé, có anh trai lớn lên cùng em gái, em gái cũng có bạn."
Không ngờ Tưởng Dư Hoài không chút nghĩ ngợi đã nói: "Không được, bây giờ Điềm Điềm còn nhỏ, em chăm sóc con đã rất mệt rồi, không tiện chăm sóc thêm một đứa nhỏ. Em nên dồn toàn bộ lực chú ý vào con mình."
"Nhưng mà Dược An bị đưa về nông thôn, chắc chắn sẽ không tốt bằng ở đây. Huống chi trong nhà lại có giúp việc, mà không phải Dược An cũng thường xuyên tới nhà chúng ta chơi cùng em gái sao?"
"Đến chơi một lúc và ở lại hẳn là hai chuyện khác nhau, bên chú hai cũng đã sắp xếp xong rồi, em cần gì phải hỏi lại nữa?"
"Ngay cả Tưởng Tri Ân bên chú hai cũng không để trong lòng thì nói gì đến con của Tưởng Tri Ân?"
"Tóm lại em đừng xen vào chuyện này nữa, chuyện em phải làm bây giờ chính là chăm sóc cơ thể thật tốt. Chăm sóc con bé đã mệt lắm rồi. Em đừng nhúng tay vào chuyện nhà người khác."
Thái độ của Tưởng Dư Hoài rất kiên quyết. Từ Hi Nhiễm cũng có thể hiểu, Tưởng Dư Hoài rất coi trọng đứa con này. Anh muốn đặt tất cả tâm trí vào con mình, hoàn toàn không có sức hỏi đến đứa nhỏ khác. Anh càng không muốn bỗng dưng lại có thêm Tưởng Dược An đến chia bớt sự quan tâm vốn thuộc về Điềm Điềm.
Có thể do đã làm mẹ, không nhìn được một đứa bé còn nhỏ như vậy đã phải chịu khổ. Cũng có thể vì cùng cảnh ngộ mất mẹ khi còn nhỏ mà cô rất đồng cảm với những gì Tưởng Dược An gặp phải.
Cô biết thêm một đứa bé chắc hẳn sẽ có thêm rất nhiều phiền toái, chưa kể cô chỉ mới làm mẹ. Thế nhưng nghĩ tới việc về sau Tưởng Dược An phải sống ở nơi hẻo lánh thì cô luôn cảm thấy bất an.
Cô điều chỉnh cảm xúc một lúc rồi nói với Tưởng Dư Hoài: "Dư Hoài, có lẽ anh cảm thấy em muốn nhận Dược An làm con thừa tự chỉ đơn giản là vì em thương cậu bé không cha không mẹ.
Nhưng thật ra không chỉ vì điều này mà còn là vì em thấy được hình ảnh trước đây của mình trên người Dược An. Em mất mẹ từ khi còn nhỏ, sau đó được bố đón về nhà, từ bé đã không được
coi trọng. Tình cảnh của Dược An hiện tại giống hệt em lúc trước. Thay vì nói em đau lòng cho Dược An thì chẳng thà nói em đau lòng vì bản thân trước đây."
Quả nhiên sau khi Tưởng Dư Hoài nghe vậy, thái độ cứng rắn đã hơi d.a.o động, có thể thấy anh vẫn đau lòng vì Tần Hi trước đây.
Từ Hi Nhiễm lại nói: "Thời gian em và Dược An ở chung không ngắn. Điềm Điềm lớn như vậy vẫn luôn là Dược An ở bên. Điềm Điềm cũng rất thích cậu bé. Anh biết không, trước khi gặp anh em cũng thường nghĩ, nếu em được sống ở một nơi có tình yêu, em sẽ hạnh phúc hơn nhiều. Dư Hoài, anh coi như giúp em bù đắp tiếc nuối thời niên thiếu có được không?"
Sau khi Tưởng Dư Hoài suy nghĩ thật lâu, cuối cùng cũng gật đầu: "Em đã muốn làm thì cứ theo ý em đi."
Anh đã đồng ý, cuối cùng Từ Hi Nhiễm cũng thở phào nhẹ nhõm. Cô rất cảm kích anh, nhất thời không nhịn được ôm cổ anh.
Tưởng Dư Hoài sờ sờ đầu cô, nói: "Nhưng em phải hiểu rõ, thêm một đứa nhỏ chắc chắn sẽ có rất nhiều bất tiện."
"Em biết, em sẽ nghĩ cách ứng phó."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Tưởng Dư Hoài thở dài: "Anh cũng sẽ ứng phó cùng em."
Từ Hi Nhiễm tựa vào lòng anh, gật đầu, cô ôm anh càng chặt hơn.
Sau khi thương lượng với Tưởng Dư Hoài xong, Từ Hi Nhiễm lập tức tính đến việc đón Dược An về. Đúng lúc hôm nay có người ở quê Tào Bình Cường đến đón Dược An đi, người tới đón Dược An chính là em trai Tào Bình Cường.
Em trai Tào Bình Cường đến thẳng nhà Dược An để đón cậu bé đi, lúc Từ Hi Nhiễm chạy tới hai người đang muốn lên xe, Từ Hi Nhiễm vội gọi bọn họ lại.
Người đàn ông nhìn cô với ánh mắt dửng dưng, hỏi: "Cô là ai?" Từ Hi Nhiễm nói: "Tôi là bác gái cả của Dược An."
Sau khi người đàn ông biết cô là người nhà họ Tưởng thì sắc mặt lập tức xấu đi, anh ta hỏi: "Cô tới làm gì?"
Từ Hi Nhiễm nhìn Dược An bên cạnh anh ta, nói: "Tôi tới đón Dược An."
"Đón Dược An? Thật khéo, tôi cũng nhận được điện thoại của các người gọi tới đón Dược An. Tôi muốn đưa Dược An về nhà. Không biết cô muốn đón Dược An đi đâu. Nhà chúng tôi tuy nghèo nhưng không nghèo đến mức không nuôi nổi một đứa nhỏ."
Từ Hi Nhiễm biết anh ta nói lời này để châm chọc việc nhà họ Tưởng muốn đưa Dược An đi, Từ Hi Nhiễm không lời nào để nói, cô hỏi Dược An: "Trở về cùng bác nhé?"
Bé Dược An cúi đầu, nhỏ giọng nói: "Cháu không muốn về nhà ông bà, bọn họ không thích cháu, quê của bố cũng là quê của cháu."
"Chúng ta không về nhà ông bà, cháu về nhà cùng bác, sau này sống cùng bác, được không?"
Tưởng Dược An mở to mắt nhìn cô chằm chằm, không nói chuyện. Từ Hi Nhiễm lại hỏi: "Về cùng bác nhé? Bác đặc biệt tới đón cháu đó."
Dược An không nói chuyện, nhìn người đàn ông kia, giống như đang hỏi ý kiến của anh ta. Từ Hi Nhiễm cũng nhìn về phía người đàn ông kia, người đàn ông nói: "Cô yên tâm. Khi anh trai tôi còn sống rất tốt với tôi. Tôi sẽ không bạc đãi Dược An. Thằng bé đi theo tôi cũng vẫn tốt hơn đi theo đám người nhà họ Tưởng kia."
Từ Hi Nhiễm nói: "Tôi rất xin lỗi vì việc làm của nhà họ Tưởng, tôi cũng không đồng ý với việc bọn họ làm cho nên mới tới đón Dược An."
Có lẽ người đàn ông bất ngờ khi cô giải thích, sắc mặt anh ta tốt hơn một chút, anh ta hỏi Dược An: "Cháu muốn về cùng cô ấy không?"
Tưởng Dược An nhìn người đàn ông rồi lại nhìn Từ Hi Nhiễm, lập tức lắc đầu.
Từ Hi Nhiễm rất kinh ngạc: "Cháu không muốn trở về cùng bác sao?"
"Mọi người không cần cháu." Cậu bé nhỏ giọng nói.
Từ Hi Nhiễm khổ sở trong lòng, cô nói: "Bác cần cháu nên bác mới tự mình tới đón cháu."
"Thật sao?" Cậu bé không xác định hỏi.
"Đương nhiên là thật, sau này cháu sẽ ở với bác, được không? Em gái cũng rất nhớ cháu, ngày nào bé cũng đòi gặp anh Dược An."