Cô ấy vội hít sâu để bình tĩnh, sau đó cô ấy đi tới, kéo Từ Hi Nhiễm và Tưởng Dược An ra cửa, đóng cửa lại với tốc độ nhanh nhất. Lúc này, cô ấy mới ghé sát bên tai Từ Hi Nhiễm nói: "Anh ấy đã chết."
Thật ra sau khi cửa mở, Từ Hi Nhiễm nhìn thấy Tào Bình Cường thì đã đoán được kết quả. Ban đầu, Từ Hi Nhiễm nghĩ cùng lắm Tào Bình Cường chỉ ngất xỉu. Dù sao Tưởng Tri Ân vừa mới mất không lâu, có thể anh ấy đau lòng quá độ nên đã ngất đi. Cho nên cô muốn đến đây xem tình hình thế nào trước, nhưng cô không ngờ Tào Bình Cường lại c.h.ế.t rồi.
Một bàn tay nhỏ bé kéo kéo ống tay áo Từ Hi Nhiễm, sau đó là giọng của bé Dược An: "Bác gái cả, khi nào bố cháu mới dậy? Bố còn phải đưa cháu đến trường nữa."
Lúc này Từ Hi Nhiễm mới lấy lại tinh thần, cô ép mình bình tĩnh lại. Không biết là vì đã làm mẹ mà trở nên dễ xúc động, hay vì quá thương cậu nhóc trước mắt này, cô nhất thời không nhịn được, ôm cậu bé bật khóc.
"Dược An, Dược An, cháu phải làm sao đây?"
Cậu bé mới sáu tuổi, mẹ và bố lại lần lượt qua đời. Cô nghĩ tới lúc mình sáu tuổi, cô mất mẹ, từ đó về sau không còn người nhà quan tâm yêu thương cô.
"Bác gái cả, sao bác lại khóc?"
Từ Hi Nhiễm lau nước mắt, nói: "Xin lỗi, bác không nên khóc, cũng may bé Dược An mạnh mẽ hơn bác, chắc chắn sẽ sống tốt hơn bác."
Bé Dược An nghe vậy, cái hiểu cái không gật đầu.
Mông Kiều gọi điện thoại cho Tưởng Dư Hoài giải thích tình huống, sau đó lại gọi điện thoại báo cảnh sát. Cảnh sát và Tưởng Dư Hoài gần như tới cùng lúc. Tưởng Dư Hoài nhìn mắt Từ Hi
Nhiễm thì biết cô đã khóc, anh thầm trách cứ, không phải anh đã nói cô đừng tới sao. Nhưng trong lòng lại xót cô, cuối cùng vẫn không nói gì, ôm cô vào lòng an ủi: "Được rồi, không có chuyện gì đâu."
Thi thể của Tào Bình Cường được mang đi, Tưởng Dược An tận mắt thấy bố bị đưa lên xe. Cậu bé vẫn chưa biết đã xảy ra chuyện gì, hỏi Từ Hi Nhiễm với vẻ mặt khờ dại: "Bác gái cả, tại sao chú cảnh sát lại mang bố cháu đi vậy? Bố cháu là người tốt, khi nào bọn họ mới thả bố cháu ra ạ?"
Từ Hi Nhiễm ngồi xổm trước mặt cậu bé, sờ sờ mặt cậu bé. Cô muốn nói cho cậu bé biết, bố sẽ không trở lại nữa, tựa như lúc trước muốn nói cho cậu bé biết, mẹ cậu bé cũng sẽ không tỉnh
lại. Nhưng cuối cùng cô vẫn không thể nói nên lời, chỉ có thể ôm cậu bé vào lòng và an ủi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
"Không có gì đâu Dược An, nếu bố cháu không về thì cháu đến nhà bác ở tạm mấy hôm được không? Bác, em gái và bác cả nữa, chúng ta sẽ ở cùng cháu."
Bé Dược An gật gật đầu, hỏi: "Bố mẹ cháu sẽ sớm tới đón cháu đúng không ạ?"
Từ Hi Nhiễm xoa đầu cậu bé, nói: "Về nhà với bác trước nhé? Em gái đã bắt đầu nhớ cháu từ lâu rồi."
Bé Dược An không hỏi nữa, gật đầu với cô. Nhưng không đợi Từ Hi Nhiễm đưa bé Dược An về, người bên chú hai đã đón Tưởng Dược An đi rồi. Ông người ta tới đón người, tất nhiên Từ Hi
Nhiễm không tiện nói gì.
Tào Bình Cường dùng thuốc chống trầm cảm quá liều để tự sát, nghe nói số thuốc chống trầm cảm đó là của Tưởng Tri Ân. Nhà họ Tưởng báo cho người nhà Tào Bình Cường, Tào Bình Cường được đưa về an táng ở quê.
Tưởng Tri Ân và Tào Bình Cường lần lượt qua đời, việc nuôi nấng Tưởng Dược An trở thành vấn đề.
Từ Hi Nhiễm cũng biết cô không cần quá lo lắng. Nhà họ Tưởng nhiều tiền, không thể nào không sắp xếp tốt cho một đứa nhỏ. Nhưng cô không ngờ, vài ngày sau cô nhận được thông báo, Tưởng Dược An bị đưa về nhà bà nội ở nông thôn để nuôi dưỡng.
Nhà bà nội ở nông thôn, cũng chính là quê Tào Bình Cường, nghe nói đó là một thôn nghèo nàn hẻo lánh. Từ Hi Nhiễm thật sự không đoán được kết quả này. Tào Bình Cường ở rể, Tưởng Dược An cũng mang họ Tưởng, tốt xấu gì cậu bé cũng là con cháu nhà họ Tưởng. Cô không tin nhà họ Tưởng lại không nuôi nổi một đứa nhỏ. Cô không rõ tại sao lại đưa Tưởng Dược An về nông thôn.
Từ Hi Nhiễm cũng đã hỏi Tưởng Dư Hoài vấn đề này, Tưởng Dư Hoài nói với cô: "Chuyện này phải xem bên chú hai sắp xếp thế nào, chuyện nhà người khác, anh cũng không tiện nhúng tay."
Tưởng Dư Hoài nói không sai, mặc dù anh cũng là người thân của Tưởng Dược An, nhưng dù sao cũng không phải thân nhất. Ông bà nội và chú của Tưởng Dư Hoài đều còn sống, tất nhiên bọn họ có quyền quyết định việc Tưởng Dược An đi hay ở.
Nhưng bọn họ xử lý như vậy cũng quá bạc bẽo. Người đi trà lạnh, Tưởng Tri Ân mới qua đời không lâu, bọn họ qua tay đã đưa Tưởng Dược An về nông thôn. Nếu không nuôi được phải đưa cho người khác nuôi thì còn hiểu được, đằng này rõ ràng nuôi được nhưng lại đưa đến nơi có điều kiện kém hơn. Như vậy chính là đẩy Tưởng Dược An vào hố lửa.
Tưởng Dược An còn nhỏ đã mồ côi cả bố lẫn mẹ luôn khiến cô nhớ lại tuổi thơ của mình. Trong khoảng thời gian này, mỗi khi Từ Hi Nhiễm nghĩ đến chuyện của Tưởng Dược An thì luôn không yên lòng. Cô chợt có suy nghĩ, muốn nhận Dược An làm con thừa tự.