Kết Hôn Cùng Tổng Tài Tàn Tật

Chương 212



Nghe thấy em gái nhớ mình, bé Dược An thoáng thả lỏng biểu cảm, cậu bé lại nhìn về phía người đàn ông, người đàn ông dời ánh mắt nói: "Nhìn chú làm gì, tự cháu quyết định xem muốn đi với ai."

Bé Dược An nghiêm túc suy nghĩ, rồi sau đó gật đầu với Từ Hi Nhiễm, cứ như thể cậu bé đã giao bản thân cho cô một cách trịnh trọng sau khi đã cân nhắc kỹ lưỡng.

Từ Hi Nhiễm thở phào một hơi nhẹ nhõm, cô xoa đầu cậu bé, nắm tay cậu bé nói: "Được, bây giờ chúng ta cùng về nhé."

Trước khi dẫn Dược An đi, Từ Hi Nhiễm nghĩ em trai Tào Bình Cường đến một chuyến cũng không dễ dàng, cho anh ta một ít tiền. Em trai Tào Bình Cường cũng không khách khí, nhận lấy.

Sau khi đón Dược An, Từ Hi Nhiễm gọi điện thoại cho Tưởng Dư Hoài. Đúng lúc Tưởng Dư Hoài cũng đã họp xong, nghe cô nói đã đón được Dược An thì bảo bọn họ chờ một lát, anh sẽ đến đón bọn họ.

Tưởng Dư Hoài tới đón bọn họ rồi đến thẳng nhà cũ nhà họ Tưởng. Trên đường đi, Từ Hi Nhiễm đã thông báo cho những người khác trong nhà họ Tưởng đến bên nhà cũ, cô muốn tuyên bố một việc.



Khi Từ Hi Nhiễm và Tưởng Dư Hoài tới nhà cũ nhà họ Tưởng, những người khác đã tới khá đầy đủ, ngay cả chú hai và thím hai cũng đã đến.

Mọi người thấy cô dẫn Dược An cùng vào thì đều rất kinh ngạc. Từ Hi Nhiễm chào hỏi người lớn trước, sau đó nắm tay Dược An nói với mọi người: "Hôm nay con gọi mọi người đến đây là vì muốn nói với mọi người một chuyện. Con và anh Dư Hoài đã quyết định nhận Dược An làm con thừa tự. Sau này cậu bé chính là con của con và anh Dư Hoài. Con muốn hỏi mọi người có phản đối gì không."

Chú hai và thím hai hơi hổ thẹn, nhưng cũng không nói gì. Thật ra bà cụ Tưởng không quá thích Tưởng Tri Ân nên cũng không quá thích Tưởng Dược An, nhưng dù sao cũng là con cháu nhà họ Tưởng. Lúc ấy bọn họ muốn đưa cậu bé đi bà cụ cũng không quá đồng ý. Nếu thằng cả đã muốn nuôi thì cứ nuôi đi. Dù sao cũng là con cháu nhà mình, cũng chỉ nhiều thêm đôi đũa ăn cơm mà thôi, vậy nên bà cụ cũng không nói gì.

Bình thường Thôi Viên sẽ không xen vào quyết định của vợ chồng son bọn họ, tất nhiên cũng không phản đối. Nếu mấy người này đã không phản đối thì việc nhận Dược An làm con thừa tự gần như đã được quyết định rồi.

Rời khỏi nhà cũ, Tưởng Dư Hoài đến công ty trước, Từ Hi Nhiễm đưa Dược An về nhà. Sáng sớm Từ Hi Nhiễm đã ra ngoài, sau khi trở về chỉ thấy em gái Điềm Điềm đang được người giúp việc chăm sóc. Nhìn thấy Từ Hi Nhiễm trở về, từ xa bé đã vươn tay về phía cô. Từ Hi Nhiễm chạy chậm tới ôm bé vào lòng. Điềm Điềm dùng bàn tay nhỏ mũm mĩm ôm mẹ. Vốn bé nhìn thấy mẹ trở về nên vui vẻ cười tươi, nhưng sau khi ôm mẹ lại òa khóc. Bé vừa

khóc vừa bi ba bi bô nói chuyện, giống như đang tủi thân vì sáng sớm nay tỉnh lại không nhìn thấy mẹ bên cạnh.

Từ Hi Nhiễm xoa đầu bé, an ủi: "Xin lỗi xin lỗi, là mẹ không tốt, mẹ đi đón anh trai, Điềm Điềm cũng nhớ anh trai đúng không?"



[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Cuối cùng Điềm Điềm cũng ngẩng đầu lên xoa mắt, sau đó quét mắt tìm khắp nơi. Từ Hi Nhiễm lau nước mũi cho bé, ôm bé ngồi xổm xuống, gọi Dược An tới. Từ Hi Nhiễm chỉ Dược An cho Điềm Điềm rồi nói: "Con xem, anh trai ở đây này."

Cảm xúc của trẻ em tới nhanh đi cũng nhanh, em gái nhìn thấy anh trai thì lập tức vui vẻ bật cười, vươn tay muốn anh trai ôm.

Tưởng Dược An lập tức ôm lấy em gái, dùng bàn tay nhỏ lau nước mắt trên mặt em gái, an ủi: "Em gái đừng khóc."

Từ sau khi có em gái, trong nhà đã đổi thành loại thảm mềm mại nhất. Từ Hi Nhiễm đặt em gái xuống đất, để bé chơi cùng anh trai một lúc, cô đi pha sữa bột cho bé.

Pha sữa xong, Từ Hi Nhiễm ôm Điềm Điềm đút cho bé. Cô nhóc uống sữa mẹ đút rất vui vẻ, cười với mẹ không ngừng. Lòng Từ Hi Nhiễm cực kỳ mềm mại, cô nhìn bé bằng ánh mắt dịu dàng từ ái, gọi bé: “Điềm Điềm bé bỏng, bảo bối nhỏ, cục cưng nhỏ."

Cô nhóc càng thêm vui vẻ, đôi mắt long lanh.

Từ Hi Nhiễm chơi đứa nhỏ, vừa xoay đầu đã chạm mắt với Dược An, cậu bé nhìn mẹ con cô không chớp mắt, Từ Hi Nhiễm lập tức hỏi: "Làm sao vậy, Dược An?"

Dược An vội vàng cúi đầu nói: "Không sao ạ."

Cậu bé chỉ đột nhiên nghĩ tới mẹ mình. Mẹ cậu bé không dịu dàng như bác gái cả đối với em gái. Mẹ luôn bề bộn nhiều việc. Trong ấn tượng của cậu bé, hình như mẹ chưa từng ôm cậu bé. Thỉnh thoảng mẹ còn có thể nổi điên, có một lần mẹ đã nổi điên và bóp cổ cậu bé, nhưng cho dù như vậy thì cậu bé vẫn nhớ mẹ.

Cậu bé chơi xe đồ chơi trên tay để dời đi lực chú ý của mình, thế nhưng nước mắt vẫn trào lên trong mắt. Cậu bé vội lau nước mắt, sợ người khác nhìn thấy.

Từ Hi Nhiễm đút sữa cho con xong thì đặt em gái xuống đất chơi với Dược An. Muốn làm thủ tục nhận nuôi Dược An thì còn phải chuẩn bị một số tài liệu.

Mặc dù anh Dược An cúi đầu rất thấp, cũng không khóc thành tiếng, nhưng em gái vẫn phát hiện anh trai khác thường. Em gái bò đến bên người anh trai, nghiêng đầu nhìn anh trai từ dưới lên, sau đó bé đã nhìn thấy anh trai đang khóc.

Em gái Điềm Điềm còn chưa biết nói chuyện, nhưng nhìn thấy anh trai khóc thì vội vàng đưa tay ra. Dược An bắt lấy bàn tay nhỏ mũm mĩm của bé, nói: "Anh không sao." Cậu bé ôm em gái vào lòng, để bé quay lưng về phía mình, như vậy bé sẽ không nhìn thấy cậu bé đang khóc: "Anh trai dạy em chơi xe nhé?"

Em gái không có hứng thú với xe, bé bướng bỉnh nghiêng đầu nhìn anh trai. Mắt anh trai đỏ hoe, nước mắt lưng tròng. Giống như đã nhận ra anh trai đang buồn, Điềm Điềm cũng không nhịn được mà buồn theo.

Bé "bi ba bi bô" không ngừng nói chuyện với anh trai, vừa nói chuyện vừa lấy tay lau nước mắt cho anh trai. Bé xoay người nhào vào lòng anh trai. Có vẻ bé rất sốt ruột khi thấy anh trai khóc, rầm rì lau nước mắt cho anh trai, lau một hồi cũng không nhịn được mà òa khóc.


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com