Hồng Tụ Trùng Phùng

Chương 2



Đêm ấy, ta rời khỏi cõi trần.

Xuân Hỉ lập tức dùng bồ câu đưa thư khẩn cấp đến Yên Môn.

Sang ngày thứ tư, Cố Hành Uyên trở về.

Từ Yên Môn về kinh cần mười ngày đường, chàng ngày đêm không nghỉ, thay ngựa liên tục, ba ngày đã tới.

Hai mắt đỏ ngầu, sắc mặt tiều tụy.

Vừa xuống ngựa, chàng liền xông thẳng vào phủ.

Khi ấy, quan tài của ta còn chưa kịp đóng, t.h.i t.h.ể tạm đặt trên giường nhỏ.

May sao trời giá lạnh, thân thể chưa bị rữa nát.

Chàng ôm ta chặt cứng, toàn thân run rẩy, nức nở không thành tiếng.

“Từ Doanh… vì sao nàng lại nỡ đối xử với ta như vậy…”

Trán nổi gân xanh, mấy hơi thở sau, chàng nghẹn đến mức phun ra một ngụm m.á.u tươi.

Ta lặng lẽ nhìn chàng, trong lòng đầy mờ mịt.

Cố Hành Uyên, ta đã đối xử với chàng lạnh lùng như vậy, vì sao chàng vẫn đau đến tận tâm can?

Ta c.h.ế.t rồi, chàng không còn là con rể của tội thần, từ nay tiền đồ rộng mở, công danh hiển hách.

📜 Bản dịch nhà Họa Âm Ký, xin đừng mang đi chơi khi chưa xin phép!
📜 Follow Fanpage "Họa Âm Ký" để cập nhật truyện mới mỗi ngày bạn nhé ^^

Chàng lẽ ra phải vui mừng mới đúng.

Nhưng chàng chẳng nghe thấy gì.

Chỉ ôm chặt ta, chẳng rời nửa bước, ngồi suốt đến bình minh.

Sáng sớm hôm sau, Xuân Hỉ đến, kinh hãi thất sắc:

Tóc chàng đã trắng xóa.

Ta vẫn ở đây, nhìn chàng cả một đêm, mãi vẫn không thể hiểu nổi — vì sao chàng lại đau thương đến thế?

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Năm xưa, khi phụ thân quyết ý gả ta đi, cầu cạnh khắp nơi, kinh thành không một ai dám cưới ta, ai cũng coi ta như cục than hồng, đụng vào là bỏng tay.

Ngay cả người thanh mai trúc mã năm xưa – Thiếu khanh Đại Lý Tự - Thẩm Nhất Mưu – cũng trốn tránh ta như tránh tà.

Khi lòng đã nguội lạnh, thì Cố Hành Uyên lại đến cầu hôn.

Chàng là tân khoa thám hoa, văn tài xuất chúng, đức hạnh khiêm cung, dung mạo tuấn mỹ.

Ngay cả tể tướng cũng muốn gả con gái cho chàng, đều bị chối từ.

Thế mà chàng lại chọn ta – kẻ mang tội liên lụy.

Có người hỏi chàng vì sao.

Chàng đáp: “Khi vào kinh, phụ thân nàng từng cho ta một bát nước giải khát. Cưới nàng, là để báo đáp ân tình ấy.”

Một bát nước… nếu chỉ là vì báo ơn ấy, Cố Hành Uyên, vậy cớ sao khi ta chết, chàng lại bi thương đến thế?

Ta ngồi đối diện chàng, lần đầu nhìn kỹ.

Phải rồi, trước kia ta chưa từng ngó chàng lấy một cái, đến dung mạo ra sao cũng chẳng nhớ rõ.

Giờ nhìn kỹ, mới biết chàng quả thực là một mỹ nhân – mày kiếm mắt sáng, khí chất thanh cao, tướng mạo khiến lòng người xao xuyến.

Một mỹ nhân như vậy, ta lại để chàng cô quạnh ba năm… đúng là mù mắt thật rồi.

Đáng tiếc… ta đã chết.

Một trận gió thổi qua, thân hồn ta dần trở nên trong suốt.

Xem ra… sắp đến lúc phải rời đi rồi.

Tóc mai Cố Hành Uyên phất nhẹ trong gió, chàng vẫn ôm lấy thân xác ta, ánh mắt vô thần như xác không hồn.

Ta vươn tay, nhẹ lau gương mặt chàng:

“Đừng đau lòng nữa… từ nay chẳng còn ai liên lụy chàng. 

Chàng thăng quan đi, ta lên trời đây.”

Ta theo gió bay xa, dần dần mất đi ý thức.


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com