Hồng Tụ Trùng Phùng

Chương 3



2.

"Phu nhân ơi, Cố đại nhân có thư gửi về! Phu nhân mau tỉnh dậy!"

Giọng Xuân Hỉ ríu rít bên tai khiến đầu ta như ong ong. Ta nhíu mày, bực bội mở mắt ra.

"Biết rồi, Xuân Hỉ, đừng làm ồn nữa."

Nói xong câu ấy, ta bỗng khựng lại—chẳng phải… ta đã c.h.ế.t rồi sao?

Ta cúi đầu nhìn, thấy tay mình vẫn hồng hào khỏe mạnh, bên cạnh lò than đang cháy rực, hơi ấm phả vào người thật rõ ràng.

"Xuân Hỉ, ta vẫn còn sống sao?"

"Phu nhân mộng mị gì vậy? Ai mà ngủ trưa lại ngủ đến c.h.ế.t được chứ?" 

Xuân Hỉ mở to đôi mắt tròn, ngó ta không chớp.

Lúc này ta mới phát hiện, Xuân Hỉ trông trẻ hơn trong trí nhớ, dáng người thấp hơn, gương mặt cũng tròn trịa và non nớt hơn nhiều.

Ta nhìn quanh một lượt.

Nơi này là một góc nhỏ trong trà lâu. 

Bên ngoài cửa sổ, người đi lại tấp nập. Nữ nhân qua lại đều vẽ kiểu trang điểm lạc mai, từng rất thịnh hành từ một năm trước.

"Xuân Hỉ, nay là năm nào rồi?"

"Năm thứ mười, niên hiệu Thịnh Bảo ạ. 

Trời ơi, Cố đại nhân mới đi Yên Môn được một năm mà nô tì đã khiến phu nhân lơ mơ đến mức này rồi. 

📜 Bản dịch nhà Họa Âm Ký, xin đừng mang đi chơi khi chưa xin phép!
📜 Follow Fanpage "Họa Âm Ký" để cập nhật truyện mới mỗi ngày bạn nhé ^^

Chờ người trở về, chắc nô tì bị trách mắng mất thôi." 

Xuân Hỉ phụng phịu, mặt đầy lo lắng.

Ta sững người vài giây, rồi chợt véo mạnh vào tay mình một cái. 

Cơn đau nhói khiến ta tỉnh hẳn—ta đã sống lại, trở về một năm trước.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Năm ấy là năm cha mẹ ta chưa mất.

Một tia sáng lướt qua đầu ta. 

Trước khi linh hồn tiêu tán, ta từng thấy vô số trang giấy bay lượn trước mắt, trên đó đều viết chữ “Oan”.

Phải chăng… ông trời cho ta cơ hội này là để ta thay cha rửa sạch nỗi oan năm xưa?

Bỗng ngoài cửa trà lâu ồn ào hẳn lên. 

Ta ngoảnh đầu nhìn, bất ngờ bắt gặp ánh mắt của một nam tử, đôi mắt màu hổ phách trong suốt.

Là Thẩm Nhất Mưu—thiếu khanh Đại Lý Tự.

Ánh mắt hắn dừng lại nơi ta, có phần sững sờ. Bên cạnh có người trêu ghẹo:

"Ô kìa Thẩm đại nhân, gặp lại người xưa không chào hỏi một câu sao?"

Thẩm Nhất Mưu nhíu mày, sắc mặt tối sầm, giọng lạnh tanh:

"Ta với vị cô nương này chẳng có gì liên quan. 

Dương đại nhân nếu cứ thích nói bậy, coi chừng nửa đêm bị người ta cắt lưỡi."

Khóe môi ta giật giật.

Năm đó ta si mê Thẩm Nhất Mưu, một lòng một dạ, ai trong kinh thành cũng biết.

Thế nhưng khi nhà ta gặp nạn, hắn liền đóng cửa không gặp, khiến lòng ta lạnh như tro tàn.

Giờ lại còn chê bai ta trước mặt người khác?

Thật nực cười.

Ta đứng dậy đi luôn:

"Xuân Hỉ, về thôi. Ăn bữa điểm tâm mà cũng xui xẻo gặp phải loại người này, thật chẳng may."

Ánh mắt Thẩm Nhất Mưu khẽ động, nhưng vẫn cố giữ vẻ bình tĩnh.

Bàn tay giấu trong tay áo siết chặt lại.


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com