Hồng Tụ Trùng Phùng

Chương 1



1.

Năm thứ hai sau khi thành thân với chàng, chàng rời kinh đi trấn thủ Yên Môn, bình định phương Bắc.

Nơi ấy gió tuyết căm căm, chàng đội sương đạp tuyết, từng đêm đều lạnh buốt thấu xương.

Có người từ Yên Môn trở về kể rằng, Cố đại nhân y phục đơn sơ, chẳng chịu nhận áo ấm mà dân chúng dâng tặng, đến mức đôi tay đông cóng, da thịt nứt nẻ.

Phu quân đi xa, theo lẽ thường, là thê tử nên may áo gửi sang để giữ ấm.

Nhưng ta vẫn ngồi yên trong phòng, tay lần tràng hạt, lòng chẳng mảy may gợn sóng.

Chỉ thầm nghĩ: chuyện đó, liên can gì đến ta?

Chính là chàng nhất quyết cầu hôn ta.

Ngay trong đêm thành thân, ta đã nói rõ: lòng ta sớm đã c.h.ế.t lặng, chẳng thể yêu ai, chớ nên kỳ vọng nơi ta.

Chàng hẳn là đã hiểu.

Dẫu có c.h.ế.t ngoài Yên Môn, ta cũng chưa chắc chịu đi nhặt xác chàng về.

Hôm sau, ta ngủ thẳng đến tận trưa mới dậy.

Xuân Hỉ hớt hải chạy vào, nét mặt vui mừng:

“Phu nhân, có thư của đại nhân gửi về ạ!”

Ta đưa tay nhận lấy, chưa thèm liếc mắt, đã thuận tay ném thẳng vào lò lửa.

Xuân Hỉ giật mình thảng thốt:

“Phu nhân! Sao người lại đốt mất rồi!”

📜 Bản dịch nhà Họa Âm Ký, xin đừng mang đi chơi khi chưa xin phép!
📜 Follow Fanpage "Họa Âm Ký" để cập nhật truyện mới mỗi ngày bạn nhé ^^

“Không cần xem,” ta khẽ nói, “ta biết trong thư viết gì rồi.”

Vẫn là bốn chữ quen thuộc: “Bình an, đừng nhớ.”

Hai năm nay, chàng trấn giữ biên ải, hàng tháng đều gửi thư về.

Nội dung chẳng hề thay đổi, chỉ vỏn vẹn mấy chữ ấy.

Không hiểu chàng viết thế để làm gì.

Trong căn nhà này, vốn không có ai nhớ thương chàng cả.

Xuân Hỉ thấy thư hóa thành tro bụi, trong lòng tiếc rẻ, nhưng chẳng dám nhiều lời.

Một hồi sau, nàng cố đổi giọng vui vẻ, muốn làm ta khuây khỏa:

“Phu nhân, nô tì nghe nói Cố đại nhân ở Yến Môn trị quân nghiêm minh, uy tín cực cao, dân chúng ai ai cũng yêu mến. 

Biết đâu lần này hồi kinh sẽ được thăng quan đấy ạ.”

Ta thoáng sững người, khẽ cười:

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

“Không đâu.”

Chàng cưới ta – nữ nhi của tội thần, xem như tự hủy tiền đồ.

Cả đời này muốn thăng chức, e là không dễ.

Tuy vậy cũng chưa hẳn là tuyệt lộ.

“Phu nhân nói gì ạ?” Xuân Hỉ nghe không rõ.

Ta chỉ mỉm cười:

“Ngươi lui xuống đi. À, ta thèm bánh lê dung, phiền ngươi ra phố tìm giúp.”

Chắc vì đã lâu không thấy ta cười, nàng bất giác rạng rỡ, líu ríu đáp vâng rồi nhanh chóng rời đi.

 

Ta khép kín cửa viện.

Rửa mặt, điểm mày, cài đôi trâm ngọc lan ta yêu thích nhất.

Từ đáy rương, lấy ra bình hạc đỉnh hồng cất giấu đã lâu.

Rót một ấm trà mới, hòa hết độc vào, lắc đều.

Tìm lấy một góc sân có nắng, ta ngồi xuống ghế mây, chậm rãi nâng chén trà lên uống cạn.

Một tờ giấy trong tay bị ta vò nát.

Trên đó là tin báo phụ mẫu ta đã bệnh mất nơi Ninh Cổ Tháp.

Hôm nay ta muốn đi đoàn tụ cùng họ.

Phụ thân ta trước lúc vào ngục đã sớm đoán được kết cục.

Để giữ lại một mạng cho ta, người gả ta cho người ngoài, từ đó ta không còn là con gái nhà Tiết nữa, tránh được liên lụy khi gia tộc gặp nạn.

Ông tính toán hết thảy, chỉ mong ta sống sót.

Nhưng có bao giờ ông nghĩ, nhà tan cửa nát, ta chỉ còn một mình, sống… liệu có còn ý nghĩa?

Hạc đỉnh hồng phát tác rất nhanh.

Chỉ một lát sau, thân thể đau đớn quặn thắt, m.á.u từ thất khiếu trào ra, móng tay cào sâu xuống đất.

Đến khi Xuân Hỉ trở về, ta đã không còn hơi thở.

Hy vọng ta không làm nàng quá hoảng sợ.

Ta nghĩ như vậy, rồi bất giác nhận ra, mình đang lơ lửng giữa không trung.

Nhìn thấy Xuân Hỉ khóc nức nở, hốt hoảng cõng ta đi gọi lang y.

Vô ích thôi.

Hạc đỉnh hồng xuống bụng, có là thần tiên cũng đành bó tay.


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com