Hồng Nhan Của Nhiếp Chính Vương Muốn Đoạt Vị (Phần 1)

Chương 9



Thật là mấy kẻ dân đen ăn no rửng mỡ.

Nàng đến kỹ viện, vừa bước vào liền thấy Giang Dư Hòa uống rượu suốt một đêm, bây giờ mềm nhũn gục trong lòng một mỹ nhân n.g.ự.c đầy đặn, khóc đến thảm thiết, trông chẳng khác nào một chính thất bị phụ bạc.

“Phu quân ơi… sao chàng lại đi sớm thế này…”.

“Thiếp còn chưa kịp xuất giá… chàng sao có thể bỏ mặc thiếp mà c.h.ế.t như vậy…”.

Mỹ nhân ôm Giang Dư Hòa có vẻ là người mới, nghe lời nàng ta mà tin sái cổ, vỗ lưng an ủi, gương mặt đầy xúc động.

“Giang cô nương, đừng khóc nữa… người ta nghe mà tim cũng tan nát mất thôi!”.

“Trời ơi, sao trên đời lại có người đáng thương như cô nương chứ! Mối tình thanh mai trúc mã mười mấy năm, cô nương vì vị hôn phu mà thủ tiết chờ đợi ở kinh thành, vậy mà cuối cùng hắn lại bỏ mạng nơi sa trường, đi không trở lại… Thật là một đôi uyên ương bạc mệnh!”.

Giang Dư Hòa vừa khóc vừa dùng sức nhào nặn bộ n.g.ự.c đầy đặn của mỹ nhân, khóc càng to hơn, tiếng gào thảm thiết vang khắp kỹ viện.

“Phu quân ơi~~”.

“Đủ rồi.”.

Giang Thanh nắm tóc Giang Dư Hòa giật nhẹ, nhưng nàng ta không thèm quay đầu, tiếp tục sờ nắn bộ n.g.ự.c đầy đặn của mỹ nhân kia.

Nàng càng nhìn càng ngứa mắt, trực tiếp vung chân đá Giang Dư Hòa một cái.

Mỹ nhân kia lập tức bất bình, mạnh mẽ đứng bật dậy, gương mặt đầy chính nghĩa.

“Ngươi là ai mà tàn nhẫn đến vậy? Ngươi không có chút lòng trắc ẩn nào sao? Không thấy người ta vừa mới mất vị hôn phu, đang đau lòng muốn c.h.ế.t sao?”.

Vừa nói, mỹ nhân vừa đưa tay lau nước mắt, sau đó cẩn thận vỗ vỗ lưng Giang Dư Hòa, nhỏ giọng dỗ dành.

“Không sao đâu, ngươi cứ tiếp tục khóc đi.”.

Giang Thanh hừ lạnh, tiện tay xách một cái ghế, thô lỗ ngồi xuống, vắt chân.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

“Trùng hợp ghê, ta chính là phu nhân mới cưới của vị ‘hôn phu vừa chết’ của nàng ta đây.”.

Mỹ nhân ngơ ngác, cứng đờ người, ngẩn ra nửa ngày cũng chưa phản ứng được.

Ngược lại, Giang Dư Hòa thông minh hơn, nàng ta lau nước mắt, phất tay với mỹ nhân.

“Không cần bồi ta nữa, ngươi đi nghỉ ngơi đi, tối nay ta lại gọi ngươi.”.

Mỹ nhân cứ thế mơ mơ màng màng rời đi, có vẻ đầu óc vẫn chưa tiêu hóa nổi chuyện gì đang xảy ra.

“Hôm qua thế nào?”.

Giang Dư Hòa híp mắt, nhích sát lại gần Giang Thanh, ánh mắt dán thẳng vào giữa hai chân nàng, vẻ mặt mập mờ đầy hàm ý.

Giang Thanh nghiến răng nghiến lợi.

“Sống không bằng chết.”.

Nghe vậy, Giang Dư Hòa liền lắc đầu thở dài.

“Nhiếp Chính Vương xem ra không ổn rồi, có sức lực đấy nhưng kỹ thuật thì kém cỏi, muội mà thoải mái được mới là lạ.”.

Nói xong, nàng ta còn nghiêng đầu, nhìn Giang Thanh bằng ánh mắt xấu xa, cười nham hiểm.

“Muội muội à, có muốn thoải mái không? Tỷ tỷ kinh nghiệm phong phú, có thể truyền dạy cho muội.”.

Giang Thanh giơ tay che mặt Giang Dư Hòa, nghiêm nghị từ chối.

“Không cần đâu. Sắc đẹp dễ làm hại người, không học cũng chẳng sao.”.

Giang Dư Hòa bĩu môi, không tranh cãi, chỉ rót một chén trà đưa cho Giang Thanh.

“Muội muội, giọng muội khàn hết rồi, uống miếng trà cho thông họng đi.”.

Nàng uống một hơi, sau đó đặt chén xuống bàn, lạnh nhạt nói.


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com