Nàng đến kỹ viện, vừa bước vào liền thấy Giang Dư Hòa uống rượu suốt một đêm, bây giờ mềm nhũn gục trong lòng một mỹ nhân n.g.ự.c đầy đặn, khóc đến thảm thiết, trông chẳng khác nào một chính thất bị phụ bạc.
“Phu quân ơi… sao chàng lại đi sớm thế này…”.
“Thiếp còn chưa kịp xuất giá… chàng sao có thể bỏ mặc thiếp mà c.h.ế.t như vậy…”.
Mỹ nhân ôm Giang Dư Hòa có vẻ là người mới, nghe lời nàng ta mà tin sái cổ, vỗ lưng an ủi, gương mặt đầy xúc động.
“Giang cô nương, đừng khóc nữa… người ta nghe mà tim cũng tan nát mất thôi!”.
“Trời ơi, sao trên đời lại có người đáng thương như cô nương chứ! Mối tình thanh mai trúc mã mười mấy năm, cô nương vì vị hôn phu mà thủ tiết chờ đợi ở kinh thành, vậy mà cuối cùng hắn lại bỏ mạng nơi sa trường, đi không trở lại… Thật là một đôi uyên ương bạc mệnh!”.
Giang Dư Hòa vừa khóc vừa dùng sức nhào nặn bộ n.g.ự.c đầy đặn của mỹ nhân, khóc càng to hơn, tiếng gào thảm thiết vang khắp kỹ viện.
“Phu quân ơi~~”.
“Đủ rồi.”.
Giang Thanh nắm tóc Giang Dư Hòa giật nhẹ, nhưng nàng ta không thèm quay đầu, tiếp tục sờ nắn bộ n.g.ự.c đầy đặn của mỹ nhân kia.
Nàng càng nhìn càng ngứa mắt, trực tiếp vung chân đá Giang Dư Hòa một cái.
Mỹ nhân kia lập tức bất bình, mạnh mẽ đứng bật dậy, gương mặt đầy chính nghĩa.
“Ngươi là ai mà tàn nhẫn đến vậy? Ngươi không có chút lòng trắc ẩn nào sao? Không thấy người ta vừa mới mất vị hôn phu, đang đau lòng muốn c.h.ế.t sao?”.
Vừa nói, mỹ nhân vừa đưa tay lau nước mắt, sau đó cẩn thận vỗ vỗ lưng Giang Dư Hòa, nhỏ giọng dỗ dành.