Hồng Nhan Của Nhiếp Chính Vương Muốn Đoạt Vị (Phần 1) “Mười ngày nữa là sinh thần của tiểu Hoàng đế. Lũng Nam Hầu sẽ mang Thế tử vào kinh mừng thọ. Ta định để Chu Đình An nhân lúc hắn vắng mặt, thừa cơ diệt sạch hang ổ của hắn!”.
“Choang!”.
Chén trà trên tay Giang Dư Hòa rơi thẳng xuống đất, vỡ tan.
Nàng ta kinh hãi, vội tóm lấy tay Giang Thanh, mặt cắt không còn giọt máu.
“Đừng mà! Chúng ta đang sống yên ổn, muội tự dưng lại muốn tìm đường c.h.ế.t làm gì?”.
Giang Thanh bình thản liếc nhìn nàng ta, nhẹ nhàng vỗ vỗ mu bàn tay.
“Đừng sợ, sẽ không có chuyện gì đâu. Nếu có chuyện, cũng là Chu Đình An bị xử trảm, chẳng liên quan gì đến chúng ta.”.
Nói thì nói vậy, nhưng vừa nhắc tới tên kia, nàng liền nhớ đến chuyện tối qua…
Nửa đêm hôm qua, nàng quăng cả nửa đời kiêu ngạo xuống đất, không còn cách nào khác, đành cầu xin hắn.
“Chu Đình An, ta thật sự không chịu nổi nữa!”.
Hắn nói gì.
“Giang Thanh Nhi, mới thế này đã kêu ca gì? Ngươi từ từ tận hưởng đi.”.
Chết tiệt.
Rõ ràng là hắn cố ý.
Cả một đêm trời, nàng bị hắn giày vò sống dở c.h.ế.t dở, toàn thân như bị tám con ngựa luân phiên chà đạp.
Đến tận bình minh, hắn còn mặt dày nghiêng người hỏi nàng.
“Có kích thích không?”.
Hừ, có kích thích hay không ư.
Những ngày hắn thực sự kích thích còn ở phía sau kia kìa.
Nàng nhếch môi cười nhạt, ghé sát tai Giang Dư Hòa, lẩm bẩm một tràng dài.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - “Làm thế có được không?”.
Giang Dư Hòa xoa mạnh bộ n.g.ự.c tròn trịa của mình, vành tai đỏ bừng, che miệng cười lén.
“Được chứ! Nam nhân ấy mà, ai cũng thích thể hiện cả!”.
Nửa ngày sau, Giang Thanh và Giang Dư Hòa coi như chưa ra trận đã tự cho mình chiến thắng, bèn hồ hởi mở tiệc ăn mừng sớm.
Bao trọn kỹ viện, cùng một đám mỹ nhân vòng một đẫy đà, uống đến trời long đất lở.
Tới khi trời tối đen, trăng cũng chẳng thấy đâu, Chu Đình An xuất hiện.
Hắn dẫn theo một đám phủ vệ, mặt mũi ai nấy đều bầm dập, sưng vù, đạp tung cánh cửa đã đóng chặt của kỹ viện, nhanh chóng vây chặt hai tỷ muội.
Thanh đại đao dài hai thước của hắn, trực tiếp chỉ thẳng vào Giang Dư Hòa, lúc này đang cố gắng thuyết phục Giang Thanh ôm mỹ nhân trong ngực.
Giang Dư Hòa mặt cắt không còn giọt máu, lắp bắp.
“Nhiếp… Nhiếp… Nhiếp…”.
Mỹ nhân đã bầu bạn với Giang Dư Hòa cả đêm qua, một đêm mà như đã gắn bó sinh tử có nhau.
Lúc này, khi các mỹ nhân khác đều co cụm trong góc tường, run rẩy ôm đầu, nàng ta lại dũng cảm xông lên.
Nàng trừng mắt chắn trước mặt Giang Dư Hòa, cứng giọng chất vấn Chu Đình An.
“Ngươi, ngươi, ngươi… Ngươi là ai? Ngươi lấy quyền gì mà dám vung kiếm chĩa vào người khác?”.
“Đừng tưởng rằng phu quân nàng ấy đã mất, ngươi liền có thể ỷ thế h.i.ế.p người! Ngay dưới chân Thiên tử, chẳng lẽ còn không có vương pháp sao?!”.
Gương mặt đen như đáy nồi của Chu Đình An, trong một thoáng, khi nghe thấy câu “phu quân nàng ấy đã mất”, hắn có chút hoang mang, sững lại một giây.
Nhưng ngay sau đó, hắn nhanh chóng khôi phục vẻ mặt vô cảm, nhẹ nhàng đẩy mũi kiếm lên, dí sát vào mỹ nhân kia.
Mỹ nhân và Giang Dư Hòa ôm chặt lấy nhau, cả hai đều run như cầy sấy.
Đặc biệt là Giang Dư Hòa, nào còn đâu dáng vẻ hoan lạc tiêu d.a.o khi nãy, lúc này chỉ còn biết ôm chặt ngực, ra sức che chắn, sợ bị c.h.é.m mất.
Thậm chí, để cẩn thận hơn, nàng ta chui hẳn vào lòng mỹ nhân, vùi đầu vào eo người ta, toàn thân run lên theo nhịp rất đều đặn.
Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com
Báo lỗi chương