Hồng Nhan Của Nhiếp Chính Vương Muốn Đoạt Vị (Phần 1)

Chương 8



Lại là một ngày tràn đầy nghị lực.

Vương phủ rộng lớn, mà sân trước cửa phủ lại càng bao la.

Hôm trước, khi cùng Chu Đình An giao đấu, nàng đã phát hiện có rất nhiều binh khí đặt trong sân này.

Hôm nay quan sát kỹ hơn, mới biết hóa ra đây chính là võ trường của Vương phủ.

Lúc nàng đến, đám phủ binh đang xếp hàng chỉnh tề, theo sát Tiểu Thất – thị vệ thân cận của Chu Đình An để tập luyện.

Nàng khoanh tay đứng xem một lúc, càng nhìn càng thấy không vừa mắt.

“Các ngươi đang làm trò gì vậy? Luyện võ mà như múa kiếm múa thương cho vui à?”.

Tiểu Thất vừa thấy nàng, lập tức hớn hở như cún con vẫy đuôi, nhanh chóng chạy tới nịnh nọt.

“Ôi, Nhị tiểu thư dậy rồi… Ấy chết, nhìn cái miệng ngu xuẩn của thuộc hạ này! Phải gọi là Vương phi mới đúng!”.

Hắn cười hì hì, hỏi tiếp.

“Đêm qua người nghỉ ngơi có ngon giấc không? Có quen giường không? Nếu có gì không hài lòng, Vương phi cứ nói, thuộc hạ nhất định thu xếp thỏa đáng cho người!”.

Nàng chẳng buồn đáp, thuận tay rút roi da bên hông, chẳng nói chẳng rằng liền quất thẳng về phía đám phủ binh.

Đám người này đông thì đông thật, đánh hội đồng thì còn chấp nhận được, nhưng nếu đơn đấu, thì thực lực chỉ có thể dùng hai chữ: VÔ DỤNG.

Đến một kẻ dám đỡ roi của nàng cũng không có.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

“Hôm nay nếu các ngươi không dốc hết sức lực, thì đừng trách lão nương không khách khí!”.

“A!”.

“A!”.

“A!!!”.

Nửa canh giờ sau, nhìn một đám phủ binh ôm đầu ôm tay, mặt mày méo mó, nàng cực kỳ không hài lòng.

Không trách Chu Đình An không tạo phản được, dưới trướng hắn toàn một đám vô dụng thế này, hắn làm sao có thể leo lên ngai vàng.

“Từ ngày mai, trước bình minh, tất cả đều phải có mặt ở đây luyện võ!”.

“Ba ngày ta sẽ kiểm tra một lần!”.

“Ai liên tiếp hai lần không tiến bộ, cút khỏi Vương phủ ngay!”.

Càng nghĩ càng tức, tay nàng vung roi mạnh một cái, quất thẳng vào cây đại thụ giữa sân, thân cây to bằng bắp tay gãy rắc một tiếng, đổ xuống.

Nàng chẳng buồn liếc nhìn, xoay người thẳng tiến ra ngoài phủ.

Tiểu Thất đứng đó, há hốc mồm, đôi chân run bần bật.

Sau đó, trong kinh thành lại lan truyền lời đồn đại.

“Tân hôn chi dạ, Nhiếp Chính Vương tựa hồ hữu tâm vô lực. Nhị tiểu thư Giang gia cầu không được, đành phải lấy thị vệ trong Vương phủ ra trút giận…”.


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com