Hồng Nhan Của Nhiếp Chính Vương Muốn Đoạt Vị (Phần 1)

Chương 7



Nàng cau mày, tiện tay lau đi lớp son phai trên môi, rồi bất ngờ túm lấy vạt áo của Chu Đình An, kéo mạnh một cái.

Hắn không kịp đề phòng, lảo đảo ngã xuống bên cạnh nàng, đầu bất giác tựa vào vai nàng.

“Vương gia, đây là bản đồ bố phòng binh mã ở Lũng Nam. Người có đủ nhân lực để diệt gọn cả sào huyệt đó không?”.

Ánh nến lay động theo gió, bóng tối trên tấm bản đồ trải rộng trên bàn cũng thoáng chập chờn.

Chu Đình An tựa trên vai nàng, nhìn chằm chằm bản đồ, hồi lâu không nói một lời.

Phải mất một lúc lâu, hắn mới lên tiếng.

“Ngươi nghiêm túc?”.

Nàng cảm thấy chiếc phượng quan trên đầu quá nặng, tiện tay rút vài cây trâm, tháo xuống rồi đặt lên bàn.

Lúc xoay người lại, nàng bình tĩnh nhìn thẳng vào hắn.

“Vương gia đã ở Tây Lương tám năm, nếu không có tổ phụ của thiếp ngầm giúp đỡ, e rằng đã sớm bỏ mạng nơi đó. Người và thiếp đều rõ ràng, Tây Hải đối với Vương gia vốn vô tình bạc bẽo, chẳng lẽ Vương gia chưa từng nghĩ đến việc rửa nhục, xoay chuyển lại ván cờ?”.

“Nay tiểu Hoàng đế dần vững thế, Thái hậu thân thể khỏe mạnh, lại có Lũng Nam Hầu làm hậu thuẫn. Vương gia đội trên đầu danh phận ‘sát phụ đoạt vị’, chỉ có thể nhẫn nhịn mà giữ vị trí Nhiếp Chính. Nhưng cục diện này, khi Hoàng đế còn nhỏ thì còn miễn cưỡng chấp nhận được. Đợi đến khi hắn đến tuổi trưởng thành, trong triều còn chỗ đứng cho Vương gia sao?”.

“Bách quan trong triều ngoài mặt không nói, nhưng sau lưng có ai không thầm chửi rủa Vương gia là kẻ sát phụ bạo nghịch?”.

“Một khi tiểu Hoàng đế nắm đại quyền, người đầu tiên hắn muốn trừ khử, chính là vị hoàng huynh đã đỡ đần hắn hơn mười năm qua.”.

Nàng ngẩng đầu, nâng cằm Chu Đình An, khóe môi hơi cong lên, nụ cười mang theo chút tà khí.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

“Vương gia, ngài cam tâm sao?”.

Đôi mắt Chu Đình An sâu không thấy đáy, mặc nàng nâng cằm hắn, giọng nói khàn khàn mang theo dư vị sau men rượu.

“Giang Thanh Nhi, lá gan của ngươi còn lớn hơn cả trưởng tỷ ngươi nhiều.”.

Nàng nhún vai, cười nhẹ, bình tĩnh nói tiếp.

“Vương gia có hối hận không? Nếu cưới Giang Dư Hòa, ngày ngày ngài có thể chìm đắm trong tiệc rượu linh đình, giữa tiếng ca điệu múa của giai nhân, hưởng thụ mỹ cảnh nhân gian. Nhưng cưới thiếp, chỉ sợ từ nay về sau, Vương gia sẽ phải ngày đêm sống trong lo lắng đề phòng.”.

Chu Đình An khẽ nhếch môi, bật ra một tiếng cười trầm thấp.

Ngón tay thô ráp của hắn, nhẹ nhàng vuốt ve gò má nàng, từng chút từng chút lật qua lật lại.

Sau đó, hắn khẽ híp mắt, giọng trầm thấp.

“Thế mới thú vị, không phải sao?”.

Sáng hôm sau, Giang Thanh chống eo, đ.ấ.m mạnh lên giường mấy cái.

Tối qua nàng vốn nghĩ rằng, sau này dù gì cũng là đồng minh, cứ coi như cho hắn chút ngọt ngào trước.

Nhưng không ngờ, tên nam nhân tưởng chừng dày dạn kinh nghiệm này lần đầu nếm trải ái ân, lại dày vò nàng suốt cả đêm.

Nếu không phải từ nhỏ nàng luyện võ, thân thể cường kiện, chỉ sợ với sức lực dường như vô tận của hắn, nàng đã sớm theo mẫu thân về chầu tiên tổ rồi.

Nghĩ đến đại nghiệp tạo phản, nàng vỗ mạnh hai má, rồi nhanh chóng mặc xiêm y, hạ thấp trọng tâm, vững vàng xuống tấn, rồi ra sức hoạt động thắt lưng.


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com