Hồng Nhan Của Nhiếp Chính Vương Muốn Đoạt Vị (Phần 1)
“Yên tâm đi, hắn là đàn ông đích thực.”.
Vừa nói, nàng vừa giơ hai tay lên làm động tác minh họa.
Giang Dư Hòa nhìn thấy, càng khóc to hơn, hai tay đ.ấ.m thùm thụp vào bộ n.g.ự.c đầy đặn, khiến nó rung lên dữ dội.
“Đáng đời! Cho ngươi không có tiền đồ! Cho ngươi không có tiền đồ!”.
… Cũng không thể hoàn toàn trách “nó” không có tiền đồ.
So với bầu không khí lạnh lẽo quạnh quẽ ở Giang phủ, phủ Nhiếp Chính Vương hôm nay lại vô cùng náo nhiệt.
Dù sao Chu Đình An cũng là Nhiếp Chính Vương, quan viên kinh thành không ai dám không đến.
Không chỉ bách quan đều có mặt, ngay cả tiểu Hoàng đế cũng đích thân đến.
Tiểu Hoàng đế tên là Chu Đệ, năm ba tuổi bị Chu Đình An túm sau cổ áo, ép ngồi lên long ỷ, chịu đựng mười hai năm đày đọa, năm nay vừa tròn mười lăm.
Hắn là hoàng tử bị Tiên hoàng ghẻ lạnh nhất, nếu không có Chu Đình An g.i.ế.c vua đoạt vị, cả đời này hắn chỉ có con đường chết.
Bởi vậy, đối với vị hoàng huynh này, hắn vô cùng kính trọng.
Từ lúc bước vào phủ, ánh mắt Chu Đệ cứ dính chặt lên người Chu Đình An, giống như tơ tằm quấn chặt không buông.
Rõ ràng hắn là Hoàng đế, đáng lẽ ra Chu Đình An phải bưng trà dâng lên hắn mới đúng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Thế nhưng, vị tiểu Hoàng đế này lại đích thân nâng trà dâng lên hoàng huynh mình.
Chu Đình An lập tức sa sầm sắc mặt, trầm giọng quát.
“Trăm quan đều ở đây, Hoàng thượng làm vậy khác gì tự hạ thấp thân phận?”.
Thế nhưng, Chu Đệ lại vẫn vui vẻ, chẳng chút để tâm.
“Hôm nay là ngày đại hỷ của hoàng huynh, trưởng huynh như cha, chén trà này, hoàng huynh xứng đáng nhận.”.
Lúc này, gương mặt Chu Đình An mới dịu đi đôi chút, nhìn tiểu Hoàng đế bằng ánh mắt ôn hòa hiếm có.
Dù sao thì cũng là do một tay hắn nuôi lớn, ít nhiều cũng có chút tình cảm.
Nhưng nàng chỉ cười lạnh trong lòng, chăm chú nhìn vào cổ Chu Đệ, thầm tính toán…
Muốn bẻ gãy cổ hắn, nàng cần dùng bao nhiêu lực.
Trời vừa sập tối, trong tân phòng, hồng chúc lay động theo gió.
Chu Đình An mang theo một thân hơi rượu, đẩy cửa bước vào.
Hắn đuổi hết nha hoàn, ma ma ra ngoài, sau đó dùng thanh đại đao dài hai thước của mình, vén khăn voan đỏ trên đầu nàng.
“Tối nay, ngươi rất không tệ.”.
Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com