Hồng Nhan Của Nhiếp Chính Vương Muốn Đoạt Vị (Phần 1)

Chương 5



“Dĩ nhiên thiếp biết.”.

Nếu Giang Chính có một chút chí khí, thì nàng bây giờ đã là công chúa từ lâu rồi.

“Giang Thanh Nhi, ngươi cũng đừng tìm cớ chối bỏ. Hôm đó tự mình mở miệng đòi gả cho bản vương, nay nếu muốn hối hận, bản vương lập tức dẫn quân vây chặt Giang phủ, chặt đứt cái vật suốt ngày phô trương của tỷ tỷ ngươi, xem xem sau này nàng ta còn có thể tác oai tác quái trong kinh thành hay không.”.

Nàng hờ hững quét mắt xuống dưới gầm giường, liền thấy Giang Dư Hòa run rẩy ôm chặt lấy ngực, dùng sức nhét sâu vào trong áo, đôi mắt chan chứa nỗi nhục nhã, nước mắt lưng tròng.

Tấm màn mỏng trong phòng bị gió lay động, nhẹ nhàng khẽ đung đưa.

Nàng chống tay lên bàn, loạng choạng đứng dậy, lảo đảo tiến về phía Chu Đình An.

Hắn cao hơn nàng cả cái đầu, vai rộng eo thon, thân hình vạm vỡ.

Nàng nheo mắt, túm lấy vạt áo trước n.g.ự.c hắn, giọng khàn khàn vì men rượu.

“Vương gia, ngài thực sự muốn cưới ta?”.

Chu Đình An cúi đầu nhìn nàng, ánh mắt đen thẳm sâu hun hút.

“Không lẽ không?”.

Nàng cười nhạt, ngửa cổ nhìn hắn, nhíu mày hỏi tiếp.

“Vương gia thích ta ở điểm nào?”.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Nàng nhớ không lầm thì trước đây, nàng và hắn từng gặp nhau vài lần.

Nhưng mỗi lần gặp mặt, ngoài bàn bạc đại sự, hai người bọn họ chưa từng nói lời thừa thãi, chớ nói chi đến tình cảm.

Nếu không phải mỗi lần hắn ra ngoài đều dẫn theo một đoàn gia đinh đông nghìn nghịt, nàng sợ là gặp trên đường cũng chẳng nhận ra mặt hắn.

Vậy thì, hắn thích nàng ở điểm nào.

Thích đến mức bỏ qua Giang Dư Hòa – một mỹ nhân danh chấn kinh thành, để cưới nàng.

Lúc này, Chu Đình An khẽ nheo mắt, trong ánh mắt lóe lên tia sáng kỳ dị, hàng lông mày giãn ra, môi hơi nhếch lên, vẻ mặt như đang hồi tưởng điều gì đó vô cùng thú vị.

“Bản vương lớn thế này, chưa từng bị nữ nhân nào đánh mà thống khoái như vậy!”.

Ồ… Hóa ra thích bị đánh à.

Ngày thành thân được chọn bừa.

Một kẻ cưới không có tâm, một người gả chẳng chút tình, vậy nên hôn kỳ cũng chẳng có gì đặc biệt.

Nói về điểm khác biệt duy nhất, có lẽ là Giang Dư Hòa lần đầu tiên trong đời khóc thảm thiết.

“Cái lão già c.h.ế.t tiệt kia! Ngực to thế này mà hắn lại không thích! Hắn có còn là đàn ông không vậy?!”.

Nàng vừa mặc giá y, vừa bận rộn vỗ vai an ủi tỷ tỷ.


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com