Chẳng tốn bao lâu, một canh giờ sau, nàng liền kiếm được bạc đầy túi.
Trạm thứ hai – kỹ viện.
Nàng gọi một đám tiểu quan, để họ gảy đàn ca hát, tạo bầu không khí vui vẻ.
Giang Dư Hòa lại có mục đích khác, nàng ta lừa gạt một đám tỷ muội phong trần, dụ họ chỉ điểm những chiêu trò mê hoặc nam nhân đang thịnh hành nhất kinh thành.
Rượu quá ba tuần, men say dâng lên, Chu Đình An lại xuất hiện.
“Trùng hợp vậy, Vương gia cũng đến lầu xanh sao?”.
Nàng mơ màng nâng ly, chẳng buồn để ý sắc mặt hắn đã đen như đ.í.t nồi, thong thả mời rượu.
Ai dè, Chu Đình An căn bản không phải loại người ôn hòa dễ tính.
Hắn bốp một tiếng, đặt thẳng thanh đại đao dài hai thước xuống bàn, làm rượu văng tung tóe.
Các cô nương trong phòng ôm đàn chạy mất, vội vàng bỏ trốn.
Nhất là Giang Dư Hòa, nàng ta xách váy chui ngay xuống gầm giường, chỉ lộ ra hai mắt lấp lánh, vừa nhục nhã, vừa ấm ức, vừa ngưỡng mộ, cảm xúc phức tạp khó nói nên lời.
Đúng là đồ không có tiền đồ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Khó lắm nàng mới giúp hắn hạ được tà hỏa đang bốc ngùn ngụt trong người.
“Bản vương nghe nói, ngươi chê sính lễ ít?”.
Nàng ngửa đầu, uống cạn một chén rượu, lần đầu tiên trong đời nghiêm túc đánh giá dung mạo của Chu Đình An.
Người này, tuy rằng thuở nhỏ gian truân khổ sở, nhưng dù sao vẫn là thiên hoàng quý tộc, bẩm sinh đã mang theo khí thế cường quyền áp bức.
Diện mạo cũng gân guốc cứng cỏi, vẻ ngạo nghễ ngang tàng, làn da trắng lạnh, mày mắt sắc bén.
Trong kinh thành, nếu xét tướng mạo, hắn thuộc dạng nam tính mạnh mẽ hiếm có.
Lúc này, Chu Đình An thản nhiên ngồi xuống đối diện nàng, tư thế hào sảng, lưng thẳng vai rộng, từng động tác đều phóng khoáng tự tin.
“Giang Thanh Nhi, số bạc đó, đủ để cha ngươi ba đời cũng kiếm không nổi. Ngươi lại còn dám chê ít?”.