Hồng Nhan Của Nhiếp Chính Vương Muốn Đoạt Vị (Phần 1)

Chương 11



Giang Thanh cũng có chút say, nhìn gương mặt u ám như trời sắp có bão của Chu Đình An, không nhịn được cười khúc khích, cầm lấy bầu rượu, loạng choạng nhào vào lòng hắn.

Chu Đình An chỉ dùng một tay, dễ dàng đỡ lấy nàng, nhưng ánh mắt khi nhìn về phía Giang Dư Hòa lại sắc bén như lưỡi dao, ẩn chứa sát khí lạnh lẽo.

“Hắn là ai?”.

Nàng nấc một cái, ôm lấy cổ Chu Đình An, thong thả đáp.

“Hức~ Hắn chính là vị hôn phu đã c.h.ế.t của Giang Dư Hòa… Cũng chính là phu quân mà ta vừa mới thành thân hôm qua…”.

Mỹ nhân tái mét, còn Giang Dư Hòa thì lập tức chui vào gầm giường, toàn bộ chiếc giường đều run lẩy bẩy theo nàng ta.

“Không có! Không có! Ta không có phu quân! Ta nói xằng bậy thôi! Đừng có chặt n.g.ự.c ta…!!!”.

Chu Đình An là người rất thù dai.

Nghe đến bốn chữ “hôn phu đã chết”, thanh đại đao trong tay hắn cũng run lên vì tức.

Hắn cười lạnh.

“Hừ, nếu Giang đại tiểu thư đối với vị hôn phu quá cố tình sâu nghĩa nặng như vậy, tối nay bản vương sẽ tác thành cho nàng! Gửi nàng xuống dưới đoàn tụ với hắn luôn!”.

“Đừng mà!”.

Giang Dư Hòa la hét điên cuồng, dập đầu lia lịa, nhìn chẳng khác nào một con ch.ó con sợ bị ném vào nồi lẩu.

Giang Thanh đã xem đủ trò vui, liền vươn tay vòng qua cổ Chu Đình An, cả người rụt vào lòng hắn.

“Vương gia, thiếp say rồi, thiếp muốn ngủ…”.

Dựa vào bản tính vô tình của hắn, nàng cứ tưởng hắn ít nhất cũng sẽ chế giễu vài câu, sau đó thẳng tay đẩy nàng xuống đất, nhân cơ hội mà sỉ nhục nàng thêm chút nữa.

Nhưng không.

Hắn chỉ cụp mắt nhìn nàng một cái, sau đó dịu dàng khẽ ừ, thu kiếm về, ôm ngang nàng lên, hờ hững nói với Giang Dư Hòa.

“Cái mạng chó của ngươi, lần sau bản vương nhất định sẽ lấy!”.

Nói xong, hắn mang theo một đám người rầm rộ rời khỏi kỹ viện, quay về Vương phủ.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

“Thích lui tới kỹ viện?”.

“Mấy nữ nhân đó có gì hay ho chứ? Phấn son nồng nặc, mùi hương ngột ngạt, bản vương ngửi thôi đã muốn nôn ọe rồi.”.

Chu Đình An mạnh mẽ đặt nàng xuống giường, vừa mắng nhiếc, vừa dùng khăn ướt lau mặt lau tay cho nàng.

“Làm gì mà gắt thế? Rõ ràng là rất thơm mà…”.

Nàng lầm bầm phản bác, mơ màng giơ tay lên, nhưng lập tức bị hắn đè xuống.

“Đừng động! Người toàn mùi rượu, bản vương lau sạch cho ngươi.”.

Sau kinh nghiệm tối hôm qua, lần này Chu Đình An cởi áo cho nàng thuần thục trơn tru.

Chẳng mấy chốc, nàng đã bị lột sạch không còn mảnh vải.

Ánh nến leo lét mờ ảo, ánh mắt Chu Đình An cũng chẳng chút né tránh, cứ thế rơi thẳng xuống người nàng.

Hắn từng chút từng chút, dùng khăn lau sạch từng tấc da tấc thịt, động tác tỉ mỉ cẩn trọng, cứ như đang lau chùi một món trân bảo vô giá.

Thật kỳ quái.

Người này, rõ ràng là kẻ điên cuồng ngạo mạn nhất, cũng là người thiếu kiên nhẫn nhất, vậy mà lúc này lại cam tâm làm chuyện tỉ mẩn như vậy.

Nàng híp mắt nhìn hắn, cất giọng khàn khàn.

“Chu Đình An…”.

“Ừm.”.

“Bố phòng của Lũng Nam, ngươi xem qua chưa? Ngươi thực sự… có thể diệt sạch nơi đó không?”.

Chu Đình An vừa lau đến thắt lưng nàng, giọng nói rõ ràng khàn đi mấy phần.

“Ừm.”.

Nàng phấn khởi.

“Thật sao?”.

“Ừm.”.


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com