Hoàng Hậu Là Của Trẫm

Chương 10: Giải nguy.



Nhã Đình ánh mắt tức giận, nàng chưa thấy có loại người vô sỉ như vậy bao giờ, dám chọc giận nàng hắn ăn gan hùm mật gấu à .

Nàng mỉm cười lạnh lùng kéo tay áo lên rồi nói :

"Ý kiến sao, để ta cho ngươi biết ý kiến của ta như thế nào ?".

Nàng nhanh chóng tiến tới dùng vài thế bõ quật ngã hắn khiến hắn ngã lăn ra đất.

Hai người đi cùng thấy vậy thì có chút ngỡ ngàng, giật mình không nghĩ rằng nữ tử yếu đuối đó lại dám ra tay.

Ngay cả Lưu Diệp Thần cũng giật mình, Lưu Diệp Giác bị đau thì tức giận nói :

"Ngươi, ngươi dám đánh ta, ngươi có biết ta là ai không hả ?".

Nhã Đình khinh thường nói :

"Nhị hoàng tử Lưu Diệp Giác nhi tử bất tài của hoàng hậu, ta nói đúng chứ ?".

Lưu Diệp Giác bị sỉ nhục chỉ tay vào nàng nói :

"Ngươi láo xược ta sẽ bảo mẫu hậu trị tội ngươi ".

Nhã Đình ánh mắt lạnh lùng từ từ đi lên khiến cho ba người kia có chút sợ hãi, thân thủ nàng thật sự nhanh nhẹn.

Nàng thấy vậy thì mỉm cười nói :

"Vô dụng, trình độ có thế mà dám đi bắt nạt người, ngươi không cần cáo trạng phụ thân ta vẫn đang trên triều bổn đại tiểu thư ta đây sẽ đích thân yết kiến hoàng thượng để hỏi xem việc ngươi làm như thế này là đúng hay sai.

Học hành thì chểnh mảng, không chịu luyện tập, có thời gian thì dạo chơi thanh lâu kỹ viện, bên ngoài cung còn bao nuôi thê thiếp, ngươi nghĩ xem hoàng thượng biết có chặt ngươi ra làm tám khúc hay không ?".

Lưu Diệp Giác vẻ mặt tái nhợt, làm sao làm sao mà ả nữ nhân này biết được, nếu đến tai phụ hoàng không phải hắn sẽ vô cùng thảm hại hay sao.

Hắn vẻ mặt trấn tĩnh từ từ đứng dậy nói :

"Ngươi nói linh tinh, bịa đặt, ta không thèm so đo với loại nữ nhân như ngươi, chúng ta đi ".

Hắn ta định cất bước đi thì nàng đã mỉm cười nói :

"Đứng lại, bổn tiểu thư đã cho ngươi đi đâu ".

Lưu Diệp Giác tức giận quay lại nói :

"Ngươi đừng có mà hống hách, tưởng ta sợ ngươi sao ?".

Nhã Đình mỉm cười nói :

"Ồ, vậy sao, thế thì Nguyệt Lan chúng ta đi gặp hoàng thượng vậy ?".

Nàng toan cất bước đi thì Lưu Diệp Giác chột dạ nói :

"Ngươi muốn gì ?".

Nàng bật cười trả lời :

"Xin lỗi, xin lỗi vị hôn phu của ta ".

Lưu Diệp Giác tức giận thở phì phò nhưng nhìn bộ dáng không khoan nhượng của nàng liền nói :

"Xin lỗi ".

Nói xong hắn tức giận rời đi, Nhã Đình mỉm cười cũng không ép buộc hắn nữa, loại người này căng quá không tốt, hắn sẽ thẹn quá hóa giận quay lại cắn người.

Nàng lúc này mới đỡ Y lên nói :

"Huynh không sao chứ, lần sau bọn chúng bắt nạt huynh thì cứ lấy chuyện đó ra mà cáo trạng, ta tin bọn chúng sẽ không bắt nạt huynh nữa ".

Lưu Diệp Thần nhìn nữ nhân trước mặt không hiểu sao trái tim lại đập nhộn nhịp, nụ cười ánh mắt của nàng khiến cho Y si mê không lôi thoát.

Nàng có đúng là vị hôn phu của Y hay không, tin tức truyền đến không phải là một nữ nhân xấu xí ngang ngược, dùng đủ mọi cách để chối bỏ hôn sự này hay sao.

Chàng bật cười ngang ngược thì đúng là thật, nhưng xấu xí thì không đúng một chút nào, dáng vẻ trong trẻo thướt tha khiến cho Y không rời nổi mắt.

Nhã Đình thấy thế thì bật cười hỏi :

"Ta đang hỏi huynh đấy, huynh có sao không ?".

Lúc này Lưu Diệp Thần mới giật mình quay sang gãi đầu nói :

"Ta không sao, nàng là nữ nhi của Trấn Bắc Hầu thật sao ?".

Nhã Đình nhìn dáng vẻ giả vờ của Y mà thầm mỉm cười trong lòng, định chơi chiêu với chị đây sao, chị sẽ chơi với nhóc đến cùng.

Ánh mắt nàng như nước mùa thu dịu dàng nói :

"Đúng ta là vị hôn phu của chàng, từ giờ trở đi ta sẽ bảo vệ cho chàng, kẻ nào dám bắt nạt chàng cứ để ta xử lý được không ?".

Trong lòng Lưu Diệp Thần có chút ấm áp, đã từ lâu lắm rồi chưa có ai nói với Y như vậy, nữ nhân này có chút thú vị khác xa với tưởng tượng của Y.

Nhã Đình thấy cá đã cắn câu liền mỉm cười nói :

"Vậy huynh có thể trở về viện mình hay không ?, giờ ta phải đến gặp tam công chúa rồi, tạm biệt huynh nhé".

Nói rồi nàng quay đầu bước đi để lại ánh mắt tiếc nuối trong lòng Y.

Nàng vừa đi khuất thì một nô tài xuất hiện đằng sau giọng cung kính :

" Chủ nhân lũ người kia có cần xử lý hay không ạ ".

Lưu Diệp Thần ánh mắt sắc lạnh lắc đầu nói :

"Trước mắt không cần thiết, chỉ là một lũ ngu ngốc mà thôi, ngươi hãy cho người điều tra vị đại tiểu thư này, tại sao so với lời đồn ta thấy không đúng một chút nào cả ".

Tên nô tài vội vàng nhận lệnh rời đi.

Nhã Đình liền nhanh chóng đi đến cung của tam công chúa, Lưu Khả Nhu nhìn thấy nàng liền vui mừng nhanh chóng chạy ra đón, cười vui vẻ hỏi :

"Sao giờ muội mới đến, ta chờ muội mãi, mấy ngày trước nghe tin muội bị thương, vết thương thế nào rồi, có sao không?, ta muốn đến thăm muội nhưng thời gian này mẫu thân bắt ta phải học quy tắc nên chưa kịp đến thăm muội thì muội đã nhập cung."

***Tác phẩm này là tác phẩm ký hợp đồng của NovelToon, mọi hành vi sao chép khi chưa được phép bị nghiêm cấm.***

***Hãy tải NovelToon để trải nghiệm đọc tuyệt vời hơn!***


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com