Hoàng Hậu Là Của Trẫm

Chương 9: Nhập cung tìm tiểu tình nhân.



Lúc này thì Nhã Thanh thật sự bái phục, cậu từ từ nói :

"Tỷ tỷ dường như lầm này đệ trở về thấy tỷ có vẻ khác trước rất nhiều đệ thật sự không nhận ra đó, lúc trước không phải tỷ một mực tin tưởng ả tiện nhân kia hay sao ?".

Nhã Đình mỉm cười nói :

"Sau lần tai nạn này tỷ đã có thể biết được ai thật lòng, ai giả tạo với mình rồi, đệ cũng vậy tất cả mọi việc đều phải chú ý nghiêm túc học tập.

Ta biết đệ rất thích võ nhưng nghe lời tỷ trước mắt cứ học hành trước đã có cơ hội tỷ sẽ giúp đệ đạt được ước mơ của mình, hiểu không, quan võ cũng cần phải có lễ nghĩa ".

Nhã Thanh gật đầu trả lời :

"Đệ biết rồi, sẽ nghe theo lời tỷ, thôi đệ về đây, nghỉ một hôm ngày mai lại phải đi học rồi ".

Nhã Đình mỉm cười vui vẻ tạm biệt đệ đệ, bây giờ việc trong phủ đã được giải quyết, tiếp theo là đến gặp vị hôn phu hắc hóa kia thôi.

Nàng bây giờ mười ba tuổi, Y hơn nàng ba tuổi cũng đã mười sáu rồi, tuy nhiên vì mẫu phi của Y mất sớm, lại là hoàng tử không được yêu thích cho nên đến bây giờ vẫn chưa được phong vương.

Nàng nhớ Y ở trong hoàng cung bị các hoàng tử cùng các thân vương, thế tử bắt nạt vô cùng, chính vì thế mới khiến Y hắc hóa, sau này từng người, từng người một bị Y hành hạ vô cùng thê thảm.

Trước mắt nàng cần phải cứu vớt Y, để cho tâm lý của Y không bị sai lệch, không bị vặn vẹo, sau này nàng có trở thành hoàng tử phi cũng sẽ không thiệt thòi, chỉ là một đứa nhóc mà thôi nàng đương nhiên sẽ trị được.

Ngày hôm sau Nhã Đình trang điểm nhẹ nhàng, dung nhan này vốn dĩ đã xinh đẹp nhưng không hiểu sao rơi vào tay nguyên chủ lại trở nên thô kệch đến thế, trang điểm đậm, phấn dày cộm thật sự nhìn không có chút thiện cảm gì hết.

Nàng từ khi xuyên đến đây đã bỏ hết những lớp trang điểm nặng nề kia đi, bổ xung chăm sóc cho làn da thật tốt bây giờ đã gần như phục hồi tình trạng ban đầu, căng mướt, trắng ngần.

Nguyên chủ có đôi mắt vô cùng lúng liếng, nếu biết cách vận dụng nó thì thật sự nam nhân nào mà không câu dẫn được.

Đời trước nàng là nữ cường nhân, tuy chưa có một mối tình nào nhưng về độ thả thính thì không phải bàn, có biết bao nhiêu hợp đồng khó nhằn đều dựa vào mỹ nhân kế của nàng chứ, nếu không chỉ bằng sức lực một mình nàng làm sao khiến Giang gia nhanh chóng lớn mạnh được như thế.

Chỉ đáng tiếc bọn họ chỉ nhìn thấy mà không có được nên giá trị của bản thân nàng cực cao.

Nàng đã gửi bái thiếp vào trong cung, hôm nay nàng sẽ lấy lý do đi thăm tam công chúa để gián tiếp gặp nam chủ hắc hóa này.

Nàng cùng nha đầu Nguyệt Lan xuất phủ vào cung, nàng nhớ không nhầm thì lúc này Lưu Diệp Thần đã gom thế lực của mình bên ngoài, ở trong cung vẫn đóng giả là một hoàng tử yếu đuối bị bắt nạt.

Nàng mỉm cười, nếu đã diễn kịch, vậy nàng cũng phải góp phần một chút, nếu không thời gian này thật quá nhàm chán với một người bận rộn như nàng.

Nhã Đình đưa lệnh bài ra thị vệ vô cùng cung kính liền mời nàng vào trong, phụ thân nàng trong triều vô cùng có tiếng nói, lại được hoàng thượng vô cùng tin tưởng cho nên nàng cũng được vì thế mà thân phận tăng cao.

Nàng dạo một vòng ngự hoa viên, Nguyệt Lan thấy vậy thắc mắc hỏi :

"Đại tiểu thư viện của tam cồn chúa ở đằng kia mà, người đi đâu vậy ?".

Nhã Đình mỉm cười nói :

"Giờ này Khả Nhu có lẽ đang luyện múa, chúng ta dạo một chút lát nữa đến sau cũng được ".

Nàng đi dạo về phía hòn giả sơn liền nghe thấy tiếng huyên náo, nàng mỉm cười liền nhanh chóng đi tới.

Trước mắt có ba nam tử đang vây quanh một người gầy gộc yếu đuối, có vẻ như đang bị sỉ nhục.

Nàng liền quan sát, theo ký ức của nguyên chủ thì đó là nhị hoàng tử Lưu Diệp Giác, thế tử Bá gia, còn một người nữa là công tử Liên gia người nhà của hoàng hậu.

Nàng liền nhanh chóng đi vào khi thấy Lưu Diệp Giác đang định cầm roi vụt Y, bô dáng tức giận nói :

"Dừng tay, các ngươi đang định làm gì hả ".

Mấy người đó thấy có người đến thì hoảng hốt nhưng khi thấy là nàng thì dửng dưng nói :

"Ta xem là ai phá chuyện tốt của ta thì ra là đại tiểu thư Trấn Bắc Hầu, ngươi là cái thá gì mà dám ra lệnh cho bổn hoàng tử ".

Nhã Đình nhanh chóng đi tới đẩy bọn chúng lui ra rồi đỡ Y lên nhẹ nhàng hỏi :

"Huynh không sao chứ ?, có bị thương ở đâu không ?".

Lưu Diệp Thần có chút bất ngờ không nghĩ rằng người này lại đứng ra bảo vệ mình, thú vị có chút thú vị.

Y nhẹ lắc đầu nói :

"Ta không sao, muội kệ ta đi, đừng gây sự với bọn chúng nữa ".

Nhã Đình đưa Y ánh mắt trấn an rồi đứng dậy nói :

"Là ta thì sao , các người ban nhày ban mặt dám bắt nạt vị hôn phu của Giang Nhã Đình ta, ta không được ý kiến hả ?".

Giang Diệp Giác bật cười lớn nói :

"Ồ, vị hôn phu đúng rồi ta quên mất tiểu tử ti tiện đó có hôn ước từ nhỏ với ngươi, thì sao chứ bổn hoàng tử ta muốn bắt nạt thì bắt nạt, ngươi có ý kiến gì không ?".

***Tác phẩm này là tác phẩm ký hợp đồng của NovelToon, mọi hành vi sao chép khi chưa được phép bị nghiêm cấm.***

***Hãy tải NovelToon để trải nghiệm đọc tuyệt vời hơn!***


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com