Hoàng Hậu Bảo Bối Của Trẫm

Chương 2



3.

“Con sẽ đi gả.”

“Vân Cẩm, con vừa nói gì?”.

Phụ thân ta dường như chưa nghe rõ lời ta.

Ta nhìn người cha trước mắt - vị đại tướng quân từng trấn thủ biên cương, dẫu binh vong thành hạ cũng chưa từng biến sắc. Thế mà chỉ sau một đêm, nơi khóe miệng đã nổi lên từng vết phỏng loét vì lo lắng.

Lòng ta chua xót không thôi, lại càng thêm kiên định.

“Con nói, để con đi hòa thân.” Ta đưa tay chỉ vào vết sẹo dài bằng ngón tay trên mặt, “Vết này… đến lúc đó chỉ cần tìm một vị dịch dung sư che đi là được.”

“Không còn vết sẹo này, người thường cũng khó mà phân biệt được con và Vân Thường, huống chi là vị Bắc Lương hoàng đế kia - người chưa từng gặp chúng con.”

“Không được!” Giọng mẫu thân mang theo tiếng khóc vang ra từ nội thất, “Không được! Bọn Bắc Lương bản tính hung hãn, nếu phát hiện con giả mạo, e là con sẽ không toàn mạng!”

Thời gian không đợi người. Hoàng thượng chỉ cho phủ ta hai ngày để bàn bạc. Nói là bàn bạc, nhưng thực chất chỉ là giữ thể diện cho phụ thân ta mà thôi.

Đại Chu vừa đánh với Man tộc phía Nam một trận, thắng mà chẳng vinh, quốc lực đã suy yếu trầm trọng, sao còn có thể kham nổi chiến hỏa với Bắc Lương?

Tô Vân Thường là người bắt buộc phải đi. Nhưng bên cạnh cái tên Tô Vân Thường, người đi… còn có ta - Tô Vân Cẩm.

Thân thể Vân Thường yếu ớt, một khi gả đi, chỉ sợ là cửu tử nhất sinh. Mà ta ít ra còn có chút võ nghệ bảo vệ bản thân, nói không chừng có thể giữ được một đường sống.

Ta ôm lấy mẫu thân, chậm rãi nói rõ từng câu từng chữ.

Mẫu thân siết chặt lấy ta, khóc đến mức run rẩy, nức nở trách ông trời bất công: “Hồi trẻ cha con quanh năm chinh chiến bên ngoài, một mình ta vất vả nuôi hai con gái khôn lớn, gắng gượng giữ gìn mái nhà này… Sao đến khi ông ấy trở về, trời lại muốn mang con gái của ta đi!”

Sau ngày đó, trong phủ bắt đầu truyền ra lời đồn: Đại tiểu thư vì nhị tiểu thư phải đi hòa thân mà đau lòng đến mức thần sắc tiêu tụy, không còn vẻ hoạt bát ngày thường.

Nếu không phải vì vết sẹo trên mặt, e rằng mọi người đã tưởng trong phủ có hai vị nhị tiểu thư.

Thiên Thanh

Hoàng thượng vì nhớ đến công lao vì nước vì dân của Tô gia, đặc biệt sắc phong mẫu thân ta làm Nhất phẩm cáo mệnh phu nhân, phong Vân Thường làm công chúa An Bình.

Cho phép phụ thân ta đích thân tiễn lên đường.

Hôm khởi hành, người hầu kẻ hạ đều lui ra. Ta đứng giữa đại sảnh, hướng về phía phụ mẫu quỳ xuống, dập đầu ba cái:

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

“Vân Cẩm bất hiếu, không thể ngày đêm ở cạnh phụ mẫu phụng dưỡng. Chỉ cầu cha mẹ thân thể an khang, mọi việc đều thuận theo ý mình.”

“Tỷ tỷ!” Vân Thường cũng khóc chạy đến, quỳ bên cạnh ta.

Ta xoa đầu muội ấy. Tuy đôi lúc vì phụ mẫu thiên vị mà muội ấy có ghen tỵ, nhưng ta hiểu, muội ấy là người tốt.

Có gì ngon, có gì đẹp, muội ấy đều nhớ tới ta đầu tiên. 

Lần này… để ta thay muội ấy.

Người nhát gan như Vân Thường, chỉ cần lặng lẽ trốn ở phía sau là được rồi.

4.

Trên đường hòa thân.

“Vân Thường…”

Phụ thân ta cúi người bước lên xe ngựa, mắt đỏ hoe:

“Vân Cẩm, chỉ còn một ngày nữa là đến rồi...”

Vị phụ thân luôn cứng cỏi của ta, giờ đây cũng đã rơi lệ.

Ta vén rèm xe, nhìn ra bên ngoài. Đập vào mắt là một màu đỏ rực.

Hòm sính lễ đỏ thắm xếp hàng dài đến tận cuối tầm mắt.

Xe ngựa phủ lụa đỏ, đầu ngựa cũng buộc dải lụa hỷ đỏ.

Hai bên là rừng cây dày đặc, binh lính hộ tống đang nhóm lửa nấu cơm.

Không ngờ lại đến nhanh như thế.

“Cha, người đừng lo.” Ta nghẹn ngào cười với người, “Nữ nhi luyện võ bao năm, chẳng vô dụng đâu.”

“Vân Cẩm… là cha hại con.” Phụ thân nắm lấy tay ta, lệ già tuôn rơi.

“Nếu… nếu thật sự không sống nổi… hãy tìm cơ hội trốn ra.

Cha sẽ… đón con về nhà.”


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com