Hoàng Hậu Bảo Bối Của Trẫm

Chương 1



Cha ta vội vã xuống ngựa, chạy mấy bước vào sân viện.

Ta chưa từng thấy cha có dáng vẻ này.

Ông ấy trước đây là Đại tướng quân trấn giữ biên cương, vốn dĩ luôn ung dung tự tại.

Ta ném con diều đang cầm trên tay, chạy theo sau cha.

Tuy ta xuất thân từ gia đình võ tướng, thường xuyên rèn luyện, nhưng vẫn không bằng cha ta.

Khi ta chạy vào sân viện, bị thị vệ ngăn lại.

“Đại tiểu thư, lão gia và phu nhân có chuyện quan trọng cần bàn, người bây giờ không thể vào.”

“Được rồi.” Ta gật đầu.

Ta quay người đi về.

Trong lòng thầm đếm “1, 2, 3!”

Ta quay người xông vào.

Đùa à, có chuyện quan trọng gì mà ta không được nghe chứ?

Ta chạy vào sân viện, lao thẳng đến phòng của cha mẹ.

Khi ta xông tới trước cửa, ta nghe thấy hai chữ “hòa thân”.

“Cha, rốt cuộc có chuyện gì vậy?” Ta thực sự rất sốt ruột.

Mẹ ta ở bên cạnh đỏ hoe mắt vì khóc.

Cuối cùng, cha ta cũng nói.

Sáng sớm hôm nay, có một tin quân báo hỏa tốc truyền về.

Ba ngày trước, Bắc Lương tập kích biên giới phía bắc Đại Chu, chỉ trong hai ngày đã chiếm đóng thành An Bình và hai thành trì lân cận.

“Hoàng đế Bắc Lương cất lời, muốn bảo toàn mười vạn bá tánh biên cương phía bắc thì để Vân Thường tiến lên phía bắc hòa thân.”

“Cái gì?! Con không muốn!”

Vân Thường quỳ xuống đất kêu “phịch” một tiếng, khóc lóc: “Con không muốn đi hòa thân! Người Bắc Lương hung ác tàn bạo, con qua đó sẽ c.h.ế.t mất!”

2.

Chuyện đêm qua, cuối cùng kết thúc bằng việc mẫu thân ta khóc đến ngất lịm.

Trời đã tối đen, phụ thân bảo ta và Vân Thường về nghỉ trước, dặn ngày mai hãy đến thăm mẫu thân.

Vừa lúc đại phu rời đi, nha hoàn mà ta phái đi thăm dò liền vội vã chạy về, ta vội hỏi: “Đại phu nói sao rồi?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

“Đại phu nói, phu nhân vì quá đau lòng mà ngất đi.”

Nha hoàn an ủi ta: “Đại phu dặn, chỉ cần uống thuốc, nghỉ ngơi điều độ, giữ cảm xúc ổn định thì sẽ không sao.”

Ta khẽ thở dài trong lòng - e khó mà làm được như vậy.

Sáng sớm hôm sau, ta vừa mở mắt, nha hoàn đã đến báo: “Nhị tiểu thư từ sáng tinh mơ đã quỳ ngoài viện của lão gia và phu nhân.”

Thật là tạo nghiệt chi đây…

Thuở trước, ai gặp nhà chúng ta cũng tấm tắc khen: phủ Đại tướng quân nhà họ Tô sinh được hai ái nữ tuyệt sắc.

Rõ ràng vẻ đẹp ấy đáng lẽ là độc nhất vô nhị trong kinh thành, vậy mà Tô phủ lại có đến hai người.

Phụ mẫu ta nghe những lời ấy, trong lòng liền tự hào.

Chỉ tiếc sau này, chúng ta theo cha lên Bắc cương một chuyến.

Ta nghịch ngợm, trốn ra ngoài, vô tình để lại một vết sẹo trên mặt.

Từ đó, dung nhan độc nhất vô nhị kia chỉ còn lại một người - chính là nhị tiểu thư  Tô Vân Thường của Tô phủ.

Lúc đầu ta cũng đau lòng, nhưng rồi nhận ra, vết sẹo này lại khiến phụ mẫu càng thêm yêu chiều ta, vì vậy chẳng còn lý do gì để buồn nữa.

Dù ta có làm sai điều gì, chỉ cần nghiêng mặt bên trái về phía phụ mẫu, họ cũng không thể trách mắng một lời.

Về sau, chúng ta lớn dần, từ “mỹ nhân đệ nhất kinh thành” Vân Thường đã trở thành “mỹ nhân đệ nhất thiên hạ ”.

Khắp nơi đều là lời ca tụng “mỹ nhân đệ nhất thiên hạ Tô Vân Thường”.

Phụ mẫu ta vẫn luôn áy náy về vết thương trên mặt ta, sợ ta ôm oán hận trong lòng, nên càng sủng ái hơn.

Trong Tô phủ này, không có gì là ta không dám làm.

Đến cả Vân Thường, đôi khi cũng ghen tỵ với sự yêu chiều phụ mẫu dành cho ta.

Đã được thương yêu như thế, thì lần này… ta thay họ gánh vác chút đi.

Thiên Thanh

Ta khẽ thở dài, chậm rãi đứng dậy.

“Thôi được, để ta gả.”

“Tiểu thư!”

“Không thể để mất nước nhà.”

Ta không nói thêm gì nữa, xoay người bước về viện của phụ mẫu.

Muội muội vẫn quỳ ngoài sân, không chịu đứng dậy.

Khi ta bước ngang qua muội ấy, khẽ vỗ lên vai: “Về đi.”

Muội ấy ngẩng đầu, hai mắt đỏ hoe, giận dữ quát: “Đừng nói thì dễ lắm! Có phải gọi tỷ đi gả đâu, tỷ nói gì mà lạnh nhạt vô tình thế?!”


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com