Hoàng Hậu Bảo Bối Của Trẫm
5.
Ta nghỉ lại dịch quán.
Ngày mai chính là đại lễ sắc phong hoàng hậu.
Xuân Đào bước đến gần, đặt nhẹ tay lên vai ta, khẽ khuyên:
“Tiểu thư, nghỉ sớm một chút đi. Ngày mai là đại hôn, không thể không có tinh thần.”
Ta nhìn vào gương đồng, chậm rãi đưa tay chạm vào vết sẹo trên mặt.
“Xuân Đào, từ nay về sau, bất kể là ai hỏi, ta đều là nhị tiểu thư của Tô phủ - Vân Thường, Tô Vân Thường.”
Xuân Đào mắt đỏ hoe, nhẹ đáp: “Vâng, tiểu thư.”
Ta cúi nhìn nốt ruồi son nhỏ nơi mu bàn tay phải, khẽ thì thầm: “Tô Vân Cẩm...”
Cái tên đã theo ta mười bảy năm.
“Về sau… ta phải làm Tô Vân Thường cả đời rồi.”
6.
Bên ngoài pháo nổ đì đùng vang trời.
Ta vốn nghĩ người nơi đây sẽ nói thứ tiếng Bắc Lương mà ta nghe chẳng hiểu. Nào ngờ, họ lại nói Hán ngữ thuần thục.
Từ khi tiểu hoàng đế này lên ngôi, Bắc cương ngày càng Hán hóa. Từ tập tục, chế độ cho đến ngôn ngữ, đều dần dần hướng theo Đại Chu.
Dã tâm rõ ràng như ban ngày.
Nhưng đối với ta - một người vừa đặt chân tới nơi này - quả thực tiện lợi không ít.
Cha từng nói, hoàng đế Bắc Lương vốn không phải tên là Lý Cảnh Du, mà là hắn tự đổi sau khi kế vị.
Quả là kẻ tự do phóng túng, không chịu gò bó.
Nghĩ đến đây, ta khẽ cười khẩy.
“Cười gì vậy?”
Một giọng nói trong trẻo đột ngột vang lên.
Hỏng rồi - ta mải nghĩ, đến mức không nghe thấy tiếng bước chân.
Ta lập tức ngồi ngay ngắn, hai tay run nhẹ siết chặt vạt áo cưới đỏ.
Màn hỉ che đầu bị vén lên, ta ngẩng đầu, liền bắt gặp một thanh niên anh tuấn.
Hoàn toàn không giống như ta tưởng tượng về đám người thô kệch của Bắc Lương.
Đôi mày như kiếm, mắt sáng như sao, sống mũi cao, ánh mắt sâu như vực thẳm.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Khí chất tuấn lãng, nhưng lại mang theo một cỗ áp lực khiến người nghẹt thở.
Ta vội cúi đầu, thầm kêu không ổn - ánh mắt ta không nên nhìn thẳng vào hắn.
Nếu ở Đại Chu mà dám nhìn hoàng đế như vậy, e rằng đã bị lôi ra ngoài c.h.é.m rồi.
“Ngẩng đầu lên.”
Ta ngoan ngoãn làm theo, mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim.
“Nhìn trẫm.”
Ta lại nghe lời, nhìn vào mắt hắn.
Hắn cũng nhìn ta.
Hai ánh mắt giao nhau trong im lặng suốt mấy giây.
Hắn nhìn chằm chằm ta, không nói một lời.
Ta thu liễm ánh nhìn, cố gắng xua đi những cảm xúc trong lòng.
“Nàng chính là mỹ nhân đệ nhất thiên hạ, Tô Vân Thường?”
“Thần thiếp chính là Vân Thường. Còn danh hiệu mỹ nhân đệ nhất thiên hạ chỉ là thế nhân tâng bốc quá lời.”
“Trẫm thấy, nàng xứng với danh hiệu ấy.”
Hắn cong môi cười, tiện tay đưa cho ta một đĩa điểm tâm.
“Ăn chút gì đi.”
Ta nhìn nụ cười kia, thoáng sững người. Có phần quen thuộc, như thể đã từng gặp qua ở đâu đó…
Ta khẽ cảm tạ, rồi nhận lấy đĩa bánh, ăn từng chút một.
Lễ sắc phong hôm nay quá nhiều nghi thức, bận rộn suốt ngày, ta thật sự đói đến mức bụng réo vang.
Sau khi tắm rửa xong, Lý Cảnh Du khoác trung y, ngồi xuống bên cạnh ta.
Nệm giường mềm mại lún xuống hẳn một bên, hơi nước nóng ẩm từ người hắn tỏa ra, phả vào mặt ta.
Thiên Thanh
Ánh mắt từ bên trái như muốn xuyên thấu thân thể ta, nóng bỏng đến đáng sợ.
Tay ta siết chặt chiếc đĩa, các đốt ngón tay trắng bệch. Ta cố hít sâu để giữ bình tĩnh.
“Trẫm mệt rồi.”
Hắn vừa nói, vừa tự mình nằm xuống giường, nghiêng vào phía trong.
“Nàng ăn xong thì bảo bọn họ hầu hạ rửa mặt nghỉ ngơi đi.”
Ta thở dài một hơi thật sâu, như trút được gánh nặng.
Phải nằm thật lâu bên cạnh hắn, ta mới dần dần thiếp đi...
Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com