Ta ngước mắt yếu ớt nhìn hắn, tay ôm lấy n.g.ự.c, môi tái nhợt khẽ cong thành một nụ cười:
“Vừa rồi thần nữ cảm thấy n.g.ự.c đau dữ dội, nhưng chẳng hiểu sao, vừa trông thấy điện hạ... đột nhiên lại thấy không còn đau nữa...”
Sắc mặt Chu Hoài Cẩn hơi sững lại.
Ta thấy được trên gương mặt hắn hiện lên một tầng đỏ ửng bất thường.
Tống Khinh Vũ tuy dung mạo khuynh thành, nhưng là Thần nữ, tính tình vốn thanh lạnh kiêu ngạo, đương nhiên sẽ không nói ra những lời khiến người ta mặt đỏ tim run thế này.
Ta và nàng đều từ nhỏ bị bán vào chốn hoa khói. Nhưng không giống nàng có thể “gần bùn mà chẳng hôi tanh mùi bùn”, ta thì không.
Chu Hoài Cẩn nhìn ta, còn ngươi đen sâu thẳm như nhìn xuyên qua ta để thấy một người khác.
“Ngươi không sao, cô liền yên tâm rồi.”
Khi hắn cúi người lại gần, ta nhẹ nhàng dùng khăn tay lau mồ hôi trên trán hắn.
Đầu ngón tay lạnh băng vô tình lướt qua gò má đang nóng bừng, hơi thở hắn dường như cũng trở nên gấp gáp.
Trước khi hắn bước vào, ta đã lén bỏ một ít hương mê tình vào lò xông.
Không đến mức làm loạn tâm trí, nhưng đủ khiến Chu Hoài Cẩn lầm tưởng bản thân đang rung động với ta.
Ta vì cứu hắn mà mất đi nửa cái mạng, khiến cả kinh thành đều biết đến tài xem bói của ta.
Không ít người tiếc nuối cho thân phận thật sự của ta, thiên kim dòng chính của Thừa tướng phủ, vốn dĩ theo hôn ước do Thánh thượng ban, người nên gả vào Đông cung phải là ta.
Giờ đây, Tống Khinh Vũ lại chiếm lấy mối nhân duyên đó.
Những lời đồn ấy, chắc chắn Chu Hoài Cẩn cũng đã nghe được.
Trước khi hắn rời đi, ta ngẩng đầu nhìn hắn thật sâu, trong mắt lấp lánh tầng nước mỏng.
Ta không được xem là đẹp, cùng lắm chỉ tính là thanh tú.O Mai d.a.o Muoi
Nhưng Lê Nguyện từng nói ta có một đôi mắt đẹp, đến nhìn chó cũng đầy thâm tình.
Chu Hoài Cẩn chạm phải ánh mắt ấy của ta, trong đôi mắt vốn lạnh nhạt kia, dường như thoáng qua một tia cảm xúc khác thường.
5
Sau khi Chu Hoài Cẩn rời đi không lâu, Tống Khinh Vũ lại đến.
Không tận mắt thấy ta uống chén thuốc kia, nàng vẫn luôn không yên tâm.
Ta khẽ cong môi:
“Chén thuốc muội mang đến, ta đã uống rồi.”
Lúc này, Tiểu Đào bưng chậu nước nóng bước vào.
Chỉ trong nháy mắt, vẻ mặt Tống Khinh Vũ đã có chút vặn vẹo:
“Tỷ tỷ cho nha hoàn này uống bát thuốc rồi?”
“Muội làm sao mà biết được...”
Tống Khinh Vũ cụp mắt, che đi tia giận dữ trong đáy mắt:
“Y phục của nó bẩn cả rồi.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Tiểu Đào đặt chậu nước xuống, lau vết đỏ trên y phục, giải thích:
“Gần đây tiểu thư nhà nô tỳ uống quá nhiều thuốc, vừa nghe đến thuốc bổ liền sợ, sợ nhị tiểu thư đau lòng, nên mới để nô tỳ uống thay.”
Ta cũng lên tiếng:
“Tiểu Đào và ta như tỷ muội ruột thịt, ta uống hay nàng ấy uống cũng như nhau cả thôi.”
Bàn tay Tống Khinh Vũ buông bên người dần siết chặt lại, thậm chí bắt đầu run rẩy.
Lão đạo sĩ trên núi Thanh Vân từng nói, viên Hoán Hồn Châu cứ ba năm sẽ đỏ lên một lần, lúc ấy nếu thả viên châu đỏ ấy vào bát nước, nước sẽ bị nhuộm đỏ, rồi nhỏ m.á.u mình vào đó, sẽ có thể nghe được tiếng lòng của người đã uống bát nước ấy.
Lão đạo sĩ còn nói, Hoán Hồn Châu là tà vật, dùng loại tà thuật này để hấp thụ vận khí của người khác, cuối cùng cũng sẽ bị phản phệ.
Ta đã nói, ta không thể đợi đến ngày Tống Khinh Vũ bị phản phệ.
Lão đạo cười, nói có lẽ ta chính là kẻ sẽ phản phệ nàng ta.
Nếu Tống Khinh Vũ muốn nghe tiếng lòng của ta, thì phải đợi thêm ba năm nữa. Bây giờ điều nàng ta nghe thấy, là tiếng lòng của Tiểu Đào.
Nhưng với nàng ta mà nói, thế cũng chẳng quá tệ, dù gì Tiểu Đào đã ở bên ta nhiều năm, là nha hoàn ta tin tưởng nhất, biết rất nhiều bí mật trên người ta.
Ví như, ta vốn không biết bói toán, chỉ là từng đọc qua những câu chuyện đã xảy ra trong thời đại này trong tiểu thuyết, nên biết trước mọi việc.
Ta và Lê Nguyện đều đến từ cùng một nơi, gọi là “hiện đại”.
Chỉ khác là, Lê Nguyện đến thế giới này để dùng y thuật của mình cứu giúp chúng sinh.
Còn ta đến đây, chỉ để theo đuổi nam chính Chu Hoài Cẩn, cùng ngài ấy nói chuyện yêu đương.
Việc tiếp theo ta phải làm là gả vào Đông Cung.
Hiện tại điều Tống Khinh Vũ quan tâm nhất, chính là thân phận Thái tử phi tương lai của mình.O Mai d.a.o Muoi
Cho nên sau khi nghe được tiếng lòng của Tiểu Đào, nàng ta đã xem ta như cái gai trong mắt, cái đinh trong thịt.
...
Suốt mấy tháng liền, Chu Hoài Cẩn đều lạnh nhạt với Tống Khinh Vũ.
Mãi đến yến tiệc trong cung, nàng ta mặc y phục múa màu nhạt, tay áo tung bay, điệu múa uyển chuyển như tiên giáng trần, đẹp đến mức khiến người người say đắm.
Ánh mắt nàng lưu chuyển, nhìn về phía Chu Hoài Cẩn đang ngồi bên cạnh hoàng đế.
Nàng vốn tưởng rằng nhờ vào dung mạo của mình, đủ để khiến Chu Hoài Cẩn nghiêng lòng, không ngờ vì ta mà ngài ấy lại ngày càng lạnh nhạt với nàng ta.
Tính tình nàng ta vốn cao ngạo, nếu là trước kia, tuyệt đối sẽ không múa trước mặt người khác, xem ra lần này nàng ta thật sự đã gấp rồi.
Một khúc múa kết thúc, hoàng đế không ngừng vỗ tay.
“Điệu múa của thần nữ Đại Chu chẳng khác nào tiên nữ hạ phàm, khanh muốn thưởng gì, cứ việc nói với trẫm.”
Tống Khinh Vũ dịu dàng quỳ xuống:
“Thần nữ không cầu thưởng gì cả.”
Hoàng đế cười:
“Dù khanh không cần, nhưng trẫm vẫn nên ban thưởng.”
Tống Khinh Vũ quỳ trên đài, nghiêm túc nói:
“Bệ hạ, thần nữ đêm qua quan sát tinh tượng, phát hiện tháng sau Long Xuyên sẽ có lũ lụt, mong bệ hạ sớm dựng đàn tế lễ, để thần nữ cầu phúc cho Đại Chu.”