Hoán Hồn Châu

Chương 5



Sáng nay trước khi xuất môn, ta đã nhờ Tống thừa tướngphụ thân dẫn ta diện thánh.

 

Ta kinh ngạc nhìn phụ thân, nhỏ giọng nói:

 

“Phụ thân... nữ nhi cũng định tấu trình...”

 

Tống thừa tướngdùng ánh mắt ngăn ta không nói tiếp.

 

Sau khi được hoàng đế chuẩn tấu, Tống Khinh Vũ đứng dậy nhìn ta.

 

“Tỷ tỷ cũng có gì muốn nói sao? Chẳng lẽ tỷ cũng bói ra thiên tai?”

 

Hoàng đế cũng chú ý đến ta.

 

“Ngươi chính là con gái mà Tống thừa tướngmới nhận lại gần đây?”

 

Ta bước lên, hành lễ thật sâu với hoàng đế:

 

“Thần nữ Tống Chi Sương, bái kiến bệ hạ.”

 

“Trẫm nhớ ngươi, chính ngươi đã liều mình cứu Thái tử, nghe nói ngươi biết bói toán, vậy ngươi cũng bói ra thiên tai rồi à?”

 

Đây là cái bẫy mà Tống Khinh Vũ đặt ra cho ta.

 

Nếu ta nói mình cũng bói ra, thì chẳng khác nào giành công với nàng ta, khiến hoàng đế chán ghét.O Mai d.a.o Muoi

 

Nếu ta nói mình không bói ra, thì chứng minh ta chẳng có bản lĩnh gì, cả đời này chỉ có thể bị Tống Khinh Vũ đè đầu cưỡi cổ.

 

Nhưng nếu... những lời Tống Khinh Vũ vừa nói, đều là sai thì sao?

 

Ta cúi người quỳ xuống, cụp mắt nói:

 

“Thần nữ bói ra thiên tai ở Long Xuyên sau một tháng rưỡi nữa, chỉ là công lực còn kém, quẻ bói không được linh nghiệm.”

 

Tống Khinh Vũ nghi hoặc nhìn ta, nhưng lại nhìn không thấu.

 

Hoàng đế lại hỏi: 

 

“Ngươi cũng có thể cầu phúc sao?”

 

Ta lắc đầu:

 

“Thần nữ chỉ có thể dự đoán thiên tai, nhưng thần nữ chỉ là phàm nhân, không thể tế trời cầu mưa, dập lửa.”

 

Mọi người có mặt đều xôn xao.

 

Họ đều nói ta còn kém xa Tống Khinh Vũ, vị thần nữ nổi danh kia.

 

Nhưng ta chưa từng muốn làm thần nữ gì cả.

 

Thần nữ không phải là phàm nhân. Phàm nhân có thể phạm sai, nhưng thần nữ chỉ cần sai một ly, sẽ lập tức mất đi tất cả tín đồ.

 

6

 

Một tháng sau, Long Xuyên không gặp phải thủy tai, trái lại phương Bắc lại bắt đầu đại hạn.

 

Lúc này, đài tế tự vừa mới được dựng xong.

 

Hoàng đế lệnh cho Tống Khinh Vũ cầu mưa, lại qua thêm một tháng, Long Xuyên mưa lớn mấy ngày liền, gặp phải lũ lụt.

 

Bách tính đều nói là do nàng cầu mưa mà dẫn đến thủy tai ở Long Xuyên.

 

Chỉ sau một đêm, Tống Khinh Vũ từ thần nữ biến thành yêu nữ.

 

Hoàng đế triệu ta vào điện, hỏi:

 

“Vì sao ngươi không tính ra được đại hạn ở phương Bắc?”

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Ta cung kính đáp:

 

“Thần nữ chỉ là thân phận phàm nhân, tu vi không đủ, có một số tai họa, thần nữ không thể tính ra được.”

 

Hoàng đế thở dài một tiếng:

 

“Hiện nay ruộng lúa ở phương Bắc không thu được hạt nào, đói khát đầy đồng, trẫm đã hạ lệnh mở kho phát lương, phái không ít quan viên đến phương Bắc cứu trợ.”

 

“Hạn hán phương Bắc chưa giảm, nay Long Xuyên lại đột ngột xảy ra lũ lụt, nhất thời trẫm cũng không biết phải làm sao.”

 

Ta dập đầu xuống đất, trịnh trọng nói:

 

“Bệ hạ, có lẽ thái tử có thể vì người mà giải ưu.”

 

Tống thừa tướngđứng bên cạnh ta, bỗng lớn tiếng quát:

 

“Đại nghịch bất đạo! Con chỉ là nữ tử, lại dám vọng nghị chuyện triều chính!”

 

Mắt ta đỏ lên, ủy khuất nói:

 

“Con gái chỉ là thấy được quẻ tượng. Nếu là thái tử, thì trong vòng hai tháng có thể xử lý xong lũ lụt, an trí tốt dân chạy nạn.”

 

“Im miệng!”

 

Sau đó, Tống thừa tướngquỳ rạp xuống đất, thưa:

 

“Bệ hạ, tiểu nữ từ nhỏ lớn lên ở thôn quê, không hiểu quy củ, xin bệ hạ tha tội.”

 

Long Xuyên vừa gặp nạn, hoàng đế lập tức chuyển ngân lượng cứu trợ qua đó.

 

Triều đình đã phái không ít quan viên đến phương Bắc cứu tế, nên ngân lượng cứu trợ của Long Xuyên thiếu đi sự giám sát, qua nhiều tay, số bạc thật sự đến tay dân chúng chẳng còn bao nhiêu.O mai d.a.o Muoi

 

Đến lúc đó, dân chạy nạn tứ tán, ôn dịch lan tràn, thiên hạ bất ổn.

 

Hoàng đế từng nghĩ đến việc phái một vị hoàng tử đến cứu nạn.

 

Nhưng đi Long Xuyên cứu tế quá gian khổ, hoàng đế chỉ định phái một hoàng tử không được sủng ái.

 

Thế nhưng nếu Chu Hoài Cẩn có thể hoàn thành việc này, thì thanh danh của hắn trong triều đình nhất định sẽ tăng mạnh.

 

Sau khi ta rời khỏi đại điện, Tống thừa tướngbị hoàng đế giữ lại.

 

Không lâu sau, ông bước ra khỏi đại điện.

 

Trên xe ngựa, ông đột nhiên hỏi ta:

 

“Sương nhi, con thật sự muốn gả vào Đông Cung sao?”

 

Tình ý ta dành cho thái tử, ai ai cũng biết.

 

Bị ông hỏi như vậy, mặt ta lập tức đỏ bừng, nhưng ánh sáng trong mắt ta nhanh chóng ảm đạm đi.

 

“Nhưng mà muội muội mới là thái tử phi…”

 

Tống thừa tướngthở dài một tiếng:

 

“Giờ thế cục đã qua, e là nó không làm được thái tử phi nữa.”

 

Phải rồi, Tống Khinh Vũ không còn là con gái ruột của Tống tướng, cũng chẳng còn là thần nữ của Đại Chu.

 

Hiện tại nàng ta, e là không thể làm thái tử phi nữa rồi.

 

Đêm đó, Tống thừa tướngđến ở tại biệt viện ngoài thành, không quay về Thừa tướng phủ.

 

Không lâu sau, Chu Hoài Cẩn nam hạ cứu tế.

 

Khi tiễn hắn rời khỏi kinh thành, ta đứng trên tường thành nhìn theo thật lâu.

 


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com