Hoán Hồn Châu
Lông mày thanh tú của Tống Khinh Vũ khẽ nhíu lại:
“Tỷ tỷ ta cũng biết xem quẻ à?”
Âm thanh nghị luận quanh đó dâng lên từng đợt:
“Cả kinh thành đều biết Thừa tướng phủ chỉ có một Thần nữ, sao lại đột nhiên xuất hiện thêm một người biết xem quẻ?”
“Trên phố đám thầy bói nào chẳng biết xem quẻ, sao có thể so với Thần nữ thấu hiểu thiên địa?”
“Chuyện tai ương nào Thần nữ không biết chứ? Vị thiên kim mới được nhận về kia chẳng qua là cố làm ra vẻ thần bí thôi.”
Tống Khinh Vũ tiếp tục hỏi Tiểu Đào:
“Tỷ tỷ ta đã xem ra điều gì?”
Giọng Tiểu Đào run rẩy:
“Nô tỳ... nô tỳ không dám nói...”
Sắc mặt Tống Khinh Vũ lạnh đi, quát khẽ:
“Ngươi không nói, nếu tỷ tỷ xảy ra chuyện gì, một cái đầu của ngươi chưa đủ đền mạng đâu.”
Tiểu Đào lập tức quỳ xuống trước mặt nàng, toàn thân run rẩy nói:
“Tiểu thư nói... hôm nay Thái tử sẽ bị ám sát, tính mạng nguy kịch...”
Có người trong đám đông hét lên:
“Nực cười! Nói năng lung tung về chuyện hoàng gia là tội tru di cửu tộc đấy!”
“Dẫu có là thiên kim Thừa tướng phủ cũng không thể vu vạ thế này được!”
Tiểu Đào mắt đỏ hoe, vừa khóc vừa biện giải cho ta:
“Tiểu thư nhà nô tỳ xem quẻ trước giờ đều rất linh, ngay cả nơi lão gia đang ở cũng là do tiểu thư tính ra...”
Lời còn chưa dứt, thì đã thấy thị vệ của vương phủ hấp tấp từ đầu hẻm chạy đến, quỳ ngay trước mặt Tề vương vừa ra ngoài đón khách:O Mai d.a.o Muoi
“Vương gia! Thái tử bị ám sát ở Tây Nhai! Tống tiểu thư vì cứu Thái tử mà bị thương nặng...”
Tề vương nhìn Tống Khinh Vũ đứng cách đó không xa, kinh ngạc hỏi:
“Tống tiểu thư nào?”
Tề vương phi bên cạnh khẽ cười đáp:
“E rằng là vị thiên kim thật sự mới được nhận về của Thừa tướng phủ, Tống Chi Sương.”
Lời này vừa thốt ra, mọi người xung quanh lập tức xôn xao.
Sắc mặt Tống Khinh Vũ trở nên vô cùng khó coi.
Tiếng bàn tán vang lên khắp nơi:
“Thừa tướng phủ lại sắp xuất hiện thêm một vị Thần nữ rồi.”
4
Ta đương nhiên không phải thần nữ gì cả.
Chuyện Chu Hoài Cẩn bị ám sát ở Tây Nhai, vốn là do ta sắp đặt.
Ngay cả mũi tên ta mang lên “vì cứu Thái tử mà đỡ lấy”, vị trí đ.â.m vào n.g.ự.c cũng là do ta tính toán trước.
Mũi tên cắm rất sâu, vết thương nặng, nhưng không chí mạng.
Chiêu này tuy mạo hiểm, nhưng thắng tính lại cực lớn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Ta không chỉ cứu được tính mạng Thái tử, mà còn nhờ đoán đúng quẻ tượng, trong phút chốc lấn át phong thái thần nữ của Tống Khinh Vũ.
Trong lúc ta nằm dưỡng thương, Chu Hoài Cẩn thường xuyên đến thăm ta.
Tống Khinh Vũ bắt đầu để mắt tới ta.
Nàng ta thỉnh thoảng sai nha hoàn đưa thuốc bổ tới viện của ta, tiện thể dò la tin tức.
Nha hoàn thân cận của nàng nhanh chóng thân thiết với Tiểu Đào.
Tiểu Đào là một đứa bé đơn thuần, rất nhanh đã tiết lộ chuyện ta có thể đoán quẻ, định hung cát họa phúc, chưa từng sai một lần.
Sau khi Lê Nguyện c.h.ế.t, Tống Khinh Vũ nuôi dưỡng không ít người biết bói toán, nhưng chẳng ai có thể đạt tới độ “trăm quẻ trăm linh” như ta.
Không chỉ vậy, giống như Lê Nguyện, ta thỉnh thoảng cũng thốt ra vài câu kỳ lạ mà không ai từng nghe qua.
Nàng ta bắt đầu nảy sinh hứng thú với ta.
Một buổi sáng khi Tống thừa tướng đang vào triều, nàng đích thân mang bát thuốc đến thăm ta.
Nàng ta bưng bát, dáng vẻ dịu dàng vô hại:
“Tỷ tỷ, bát thuốc này muội dậy từ trước hừng đông để sắc, còn bỏ thêm hồng hoa thượng hạng, bổ khí dưỡng huyết rất tốt, tỷ mau nếm thử xem.”
Ta nhìn chén thuốc trong chiếc muỗng sứ, sắc đỏ trong vắt, mím chặt môi.O mai d.a.o Muoi
Tiểu Đào thấy vậy, giải thích:
“Gần đây tiểu thư nhà nô tỳ uống thuốc đến phát sợ rồi ạ.”
Tống Khinh Vũ mỉm cười nhẹ:
“Đây đâu phải thuốc bình thường đâu, là thuốc bổ mà.”
Ta ôm n.g.ự.c, nhíu mày:
“Ta vừa uống nhiều thuốc lắm, giờ uống thêm nữa sợ không chịu nổi, cứ để bát thuốc ở đấy đi, lát nữa ta sẽ dùng.”
Tiểu Đào nhận lấy bát từ tay nàng, đặt lên lò hâm cách thủy.
Tống Khinh Vũ ngồi bên mép giường, cùng ta trò chuyện một lúc.
Đúng lúc ấy, có người tới bẩm báo, Thái tử đến rồi.
Ta vội vàng nắm tay nàng, giải thích:
“Muội đừng hiểu lầm, Thái tử chỉ là quan tâm đến chiến sự phương Bắc, nhờ ta xem hộ thời tiết phía ấy.”
Nói đến nước này, nàng ta chỉ đành gượng cười tỏ vẻ độ lượng:
“Muội tin vào phẩm hạnh của Thái tử và tỷ, tỷ tỷ không cần phải giải thích đâu.”
Ta khẽ cúi mắt:
“Từ xưa nữ tử không được can dự chính sự, muội nhất định phải giữ kín bí mật này cho ta.”
Tống Khinh Vũ dịu dàng mỉm cười:
“Chắc chắn rồi.”
Ta biết nàng đang lừa ta. Ngày mai thôi, lời đồn ta dùng thuật bói can thiệp triều chính sẽ lan khắp kinh thành.
Nhưng ta cũng đang lừa nàng.
Ta căn bản không hề xem thời tiết gì cho Chu Hoài Cẩn cả.
Ta chỉ đang thử nàng, xem liệu nàng có thể nhìn thấu lòng dạ Chu Hoài Cẩn không.
Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com